Một lúc sau, có một số lạ gửi cho Lư Mễ mấy bức ảnh. Đó là ảnh cô thay áo lót. Cô vẫn nhớ mấy bức ảnh này, trước kia cô ra ngoài chơi với Trương Hiểu, Trương Hiểu đùa nghịch chụp mấy bức, lúc đó Lư Mễ đã bảo cô ấy xóa đi rồi.
Lư Mễ đứng lên đi ra khỏi khu vực làm việc, gọi điện thoại cho Trương Hiểu. Trương Hiểu nghe máy, hỏi cô: “Sao thế?”
“Trương Hiểu! Con mẹ nó bà có còn là người không hả? Tôi và bà lớn lên cùng nhau! Bà gửi ảnh tôi thay áo lót cho Tiêu Quan Khâu! Đệt! Tôi sống gần ba mươi năm rồi! Thế mà lại bị bà hại! Con mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà bị ngu à?”
“Bà nói gì thế? Con mẹ nó chứ sao tôi lại gửi ảnh bà thay áo lót cho Tiêu Quan Khâu được? Bà không bị làm sao đấy chứ?”
“Bà tự xem đi!” Lư Mễ chụp màn hình cho Trương Hiểu.
Trương Hiểu nhìn thấy ảnh chụp màn hình thì tự dưng cảm thấy mình khó mà giải thích được, gọi lại cho Lư Mễ: “Tôi nói tôi không gửi, bà tin không?”
“Sao tôi tin cho được? Bà nói tôi nghe tôi phải tin thế nào đây? Hai chúng ta cứ vậy đi! Kết thúc!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play