Ghé vào lưng Kính Trường Sinh rất thoải mái, Lý Tư Niệm mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu rồi lại mơ hồ tỉnh lại. Khi tỉnh dậy, xung quanh vẫn tối đen như cũ, không nhìn thấy ánh sáng.
Cơn mệt mỏi ập đến, cơn buồn ngủ lại kéo sâu hơn, nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cứ như thế, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, những cơn ác mộng nối tiếp nhau không dứt, khiến người ta cảm thấy toàn thân lẫn tinh thần đều mỏi mệt.
Bộ y phục bị nước sông thấm ướt đã khô đi một nửa, mặc trên người chỉ còn chút ẩm ướt. Dưới đáy vực rét lạnh, lại là mùa đông, từng cơn gió lạnh thổi qua, khiến cái rét thấu tận xương tủy.
Rốt cuộc còn bao xa? Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Nếu cứ mãi bị vây hãm nơi đáy vực vô tận này mà chết đi, vậy phải làm sao đây?
Lúc chủ động nhảy xuống vách núi, nàng không sợ hãi. Khi nhìn thấy Kính Trường Sinh phát cuồng, nàng cũng không sợ hãi. Nhưng lúc này, bóng tối kéo dài vô tận lại khiến nàng dần dần cảm thấy sợ.
Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Kính Trường Sinh, đầu gối lên cánh tay hắn. Vì lạnh lẽo và đói khát, Lý Tư Niệm không nhịn được mà run rẩy toàn thân. Đành phải ôm chặt lấy Kính Trường Sinh hơn nữa. Trong bóng tối có người đồng hành, tình cảnh dường như cũng không còn quá tệ.
“Trường Sinh, rốt cuộc khi nào ngươi mới có thể trở về như trước đây?” Nàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói khẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play