"Muội vừa nói thích ta sao?"

Khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt, Lý Định Khôn vô cùng kinh ngạc. Xong rồi, sao lại để y gặp phải chuyện này nữa chứ.

Đang định giải thích thêm, nhưng lúc này lại thấy sát khí liên tục tuôn ra như suối từ ánh mắt của Lý Tư Niệm, giống như nàng đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Không thể nào, tiểu muội, hắc hóa vì một người lôi thôi như y thật không đáng chút nào.

Nhớ lại hai mươi hai năm qua, y thật giống như một cỗ máy thu hoạch nữ nhân, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, không có ai không thích y.

Không ít nữ hài lớn mật bày tỏ tình yêu với y, nhưng y một lòng hướng đạo, cho nên đều cự tuyệt hết. Một số nữ hài có khả năng chịu đựng kém, sau khi bị cự tuyệt sẽ làm ra những hành động người khác không lường được. Điều này khiến y rất đau lòng.

Còn một điều quan trọng nhất mà y không thể hiểu nổi —— những nữ hài này rốt cuộc thích y ở điểm nào chứ! Thích y vì trông già? Thích y vì không tắm rửa?

Không nghĩ là vị tiểu muội mới kết nghĩa này cũng trở nên giống với những nữ hài đó, cho nên Lý Định Khôn chịu đựng sát khí, căng da đầu, khuyên nhủ thiếu nữ lạc đường này quay lại.

"Tư Niệm à, muội nhìn Lý đại ca ta xem." Y dang rộng hai tay: "Thứ nhất, ta không thích tắm rửa gội đầu. Thấy tóc ta bóng loáng không? Ngửi thấy mùi mồ hôi trên người ta không?"

Quả nhiên, thiếu nữ đối diện hơi nhíu mày. Lý Định Khôn quyết định cố gắng không ngừng.

"Thứ hai, tính cách ta không tốt lắm, không biết cách làm các nữ hài thích, ngay cả ngày lễ Thất Tịch là ngày nào ta cũng không nhớ."

"Thứ ba, ta không thích cạo râu, Tư Niệm, muội nhìn cái cằm này của ta này, có một vòng râu xanh, sờ vào còn bị đâm tay."

"Nếu là không tin, muội tới sờ thử đi, tới sờ đi."

Y tiến lại gần Lý Tư Niệm, như muốn nắm tay nàng để cho nàng sờ râu của mình. Tất nhiên, đây chỉ là để dọa nàng.

Nhưng không nghĩ tới, Lý Tư Niệm trở tay quẳng cho y một cái tát.

Cái tát này thật sự rất vang, giống như tiếng pháo nổ vậy. Lý Định Khôn, một nam tử hán cao to như y lại bị cái tát này đánh bay xa đến ba mét!

Y nặng nề rơi xuống đất. Trong miệng có vị máu tanh của sắt gỉ, còn có một vật cứng cứng chạm vào lưỡi. Nhổ ra, hóa ra là một chiếc răng.

Lý Tư Niệm đã đánh bay một chiếc răng của y bằng một cái tát!

Ôi trời ơi, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý nha! Y không ngờ sức mạnh của tình yêu lại lớn đến vậy, có thể khiến một nữ tử nhu nhược trở nên cường hãn.

Y miễn cưỡng ngồi dậy, tiếp tục nói: "Đại ca biết trong lòng muội có oán hận, nhưng đại ca một lòng hướng đạo."

"Tư Niệm, muội thích người khác đi, đừng thích đại ca! Chỉ cần muội nghe lời, thì muội vẫn sẽ là tiểu muội của ta."

Nói xong, y ngẩng đầu nhìn, xung quanh đã không còn ai cả. Nàng chắc là đã thương tâm bỏ đi rồi.

Cũng đúng, nên để nàng yên tĩnh một chút, suy nghĩ cho rõ ràng. Lý Định Khôn là một đại ca tốt, chắc chắn sẽ không làm Tư Niệm đau lòng thêm lần nữa vào lúc này.

Chỉ có cái tát này, thật sự là mẹ nó tàn nhẫn!

*

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nắm thành một nắm đấm, Kính Trường Sinh chăm chú nhìn bàn tay hiện tại của hắn.

Vừa rồi, hắn đã dùng đôi tay này tát Lý Định Khôn một cái. Hắn chỉ vô tình tát một cái thôi nhưng mu bàn tay lại đỏ lên. Có lẽ là xương đã va vào răng nên bị trầy xước.

Một cảm giác rất kỳ lạ từ bàn tay này truyền lên, từ mu bàn tay lan tỏa đến vai. Dựa vào kinh nghiệm của Kính Trường Sinh, hắn không thể miêu tả rõ ràng đây là cảm giác gì.

Hắn mở miệng, cắn một miếng vào mu bàn tay trắng nõn, rồi buông ra, trên mu bàn tay xuất hiện một hàng dấu răng máu.

Cảm giác bị cắn xé này giống như cảm giác khi mu bàn tay bị răng va vào khi tát. Chỉ có điều, cảm giác trước dường như mạnh hơn một chút.

Kính Trường Sinh rất cẩn thận, từ từ cảm nhận sự khác biệt giữa hai thứ này.

Cảm giác gì?

Tại sao lại có cảm giác này?

Thời điểm phiêu bạt giang hồ, khi đi qua một quán trà, hắn tình cờ nghe được vài quyển sách. Trong lời kể của người kể chuyện, cảm giác này dường như được gọi là - đau.

Còn có một loại cảm giác khác, cảm giác ở cánh tay, hắn chưa từng nghe nói đến, cũng không thể mô tả được.

Liếm môi, có vị. Là vị của máu chảy ra từ việc cắn vào mu bàn tay vừa rồi. Thì ra thứ này có vị, chỉ là hắn không thể mô tả đây là vị gì.

Thì ra lưỡi có thể nếm được vị lại trông giống như thế này.

Mềm mại? Có lẽ nên miêu tả như vậy.

Từ khi Kính Trường Sinh có ký ức đã không có bất kỳ cảm giác nào, hắn không biết đau, không biết ngứa, không biết tê. Không ngửi thấy mùi, miệng cũng không nếm được vị. Hắn không cần ăn cơm, không cần uống nước, không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy mệt, thậm chí không đổ mồ hôi.

Tóm lại, tất cả những cảm giác mà mọi người nên có, hắn đều không có.

Trong lòng bàn tay có một lớp nước mỏng, đây chắc hẳn là mồ hôi. Kính Trường Sinh tò mò nếm thử, nhưng cũng như vậy, hắn không thể mô tả hay hiểu được đây là loại vị gì. Nhưng qua so sánh, hắn biết rằng nó không giống với vị máu lúc nãy.

Hắn thích vị máu hơn.

Cơ thể này giống như một khu vườn bí mật, ngay cả việc lưỡi liếm lòng bàn tay cũng mang lại cho hắn cảm giác mà hắn chưa từng trải qua.

Trước khi vào trong cơ thể này, hắn đang đối phó với một con xà yêu, nhưng chỉ trong giây lát, hắn cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, hoặc chính xác hơn là - sự hoán đổi.

Hắn ngồi trên một băng ghế đá, phần mông mềm mại tiếp xúc với băng ghế đá lạnh cứng qua lớp vải.

"Ngồi" có cảm giác, hắn có thể cảm giác được chính mình đang ngồi trên ghế đá. "Đứng lên" cũng có cảm giác, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất, xung quanh còn có những bụi cỏ dày đâm vào ống quần, cọ xát vào bắp chân.

Ngạc nhiên, kinh ngạc, sửng sốt.

Hắn bắt đầu quan sát xung quanh, ánh trăng lạnh lẽo, gió nhẹ, quay đầu, gật đầu, trái phải, tất cả đều có cảm giác, và mỗi loại cảm giác đều khác nhau.

Đêm hè nóng bức không chịu nổi, ngay cả gió cũng mang theo hơi nóng.

Gió thổi làm lay động mái tóc trước trán của hắn.

Hóa ra cảm giác gió nhẹ lướt qua mặt lại là như vậy, vì trước đây chưa từng có cảm giác này nên hắn không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để miêu tả.

Giống như một đứa trẻ vừa chào đời, mở mắt, dùng ánh mắt tò mò để quan sát thế giới xung quanh.

Hóa ra trong thế giới này, mọi hành động đều có cảm giác. Con người đều có cảm giác.

Cảm giác mới mẻ này như một dòng nước lũ, bao trùm toàn thân hắn. Có một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn cảm thấy bối rối.

Nhưng rất nhanh, hắn bình tĩnh lại, nhìn vào bộ trang phục kỳ lạ của cơ thể đã được hoán đổi, nhận ra đây là cơ thể của nữ hài hắn gặp được ở sơn thôn mấy ngày trước. Đây là thân thể của nàng.

Người trước mắt là sư huynh của hắn ở Thục Sơn.

Chỉ nghe Lý Định Khôn nói "Thích".

Thích. Thích là cái gì? Nữ hài kia cũng từng nói thích với sư huynh của hắn.

Thích đến tột cùng là cái gì? Có phải có thể nói với tất cả mọi người không?

Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, cùng lúc đó, trái tim trong lồng ngực cũng đang đập mạnh.

Đây là cái gì? Có phải là... nhịp tim?

Đúng rồi, Kính Trường Sinh chưa bao giờ có nhịp tim.

Thình thịch—— Thình thịch —— Thình thịch ——

Dừng lại, nhanh dừng lại!

Thật phiền. Muốn giơ tay xé người trước mặt này thành hai nửa.

Dù sao vẫn còn chút lý trí, tình hình hiện tại không rõ ràng, không thể hành động bừa bãi. Vì vậy, hắn chỉ bực bội vung tay tát người khiến hắn khó chịu một cái, rồi rời khỏi nơi đó.

Chạy mãi, hắn chạy vào trong rừng. Ánh trăng xuyên qua những tán lá rậm rạp, lấp lánh.

Không biết đã chạy bao lâu, cũng không biết đã chạy bao xa. Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể này dường như đang phát ra cảnh báo với hắn.

Nếu tiếp tục chạy nữa, nó sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play