Lý Tư Niệm giống như một con thú nhồi bông, thực sự rất nhàm chán. Không chỉ Kính Trường Sinh cảm thấy vậy, ngay cả bản thân nàng cũng thấy thế. Hiện tại, nàng đúng là vô cùng nhàm chán, người khác nhìn vào thấy chán, mà chính nàng cũng cảm thấy chán.
Mỗi ngày chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn không khí, không thể cử động, không thể nói chuyện, như vậy sao có thể không nhàm chán?
Lý Tư Niệm rũ mắt, lặng lẽ nhìn đỉnh đầu tròn trịa của Kính Trường Sinh. Hắn đang nửa quỳ dưới đất, trán tựa lên đầu gối nàng, bất động như đang chờ nàng đáp lại. Nhưng nàng không thể trả lời.
Tựa như đã nhận ra sự khác biệt giữa nàng lúc này và trước kia, toàn thân Kính Trường Sinh bắt đầu run rẩy. Đôi tay tái nhợt thon dài nắm chặt lấy váy nàng, khớp xương trắng bệch, phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thiếu niên bi thương thì thào: "Lý Tư Niệm sẽ không bao giờ nói chuyện với ta." Giỏi lắm, ngươi cứ cho là thế đi, dù sau này có giải cổ, ta cũng không thèm để ý đến ngươi nữa. Lý Tư Niệm lặng lẽ nghĩ thầm.
Lại một lát sau, giọng thiếu niên lại càng thêm đau thương: "Lý Tư Niệm, hình như ta đã làm sai."
Sai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT