Giọng nói của An Lê nhỏ xíu, cố gắng lắm mới nín khóc, nhưng khi mở miệng vẫn mang theo âm mũi dày đặc, nghe như vừa chịu ấm ức rất lớn. Ai không biết còn tưởng Trần Thừa Phong chỉ cần nói một câu “đừng khóc” đã có thể dọa cậu đến mức này.  

Người này quá gầy, Trần Thừa Phong chạm vào đâu cũng cảm thấy toàn xương là xương. Dáng người không cao, chỉ khoảng 1m7, thân hình mảnh khảnh như một cái giá áo, eo nhỏ đến mức khiến hắn có cảm giác chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy.  

Nhìn cậu giống như một con mèo nhỏ đáng thương, vừa mới bước chân vào nhà chồng đã bị dọa đến mức này. Về sau còn nhiều ngày phải sống chung, chẳng lẽ mỗi ngày đều sẽ khóc như vậy sao?  

“An gia không cho em ăn cơm à?” Hắn hỏi, “Gầy quá.”  

An Lê quay mặt đi chỗ khác, không nghĩ rằng Trần Thừa Phong lại có dáng vẻ này.  

Người đàn ông nổi danh trong giới kinh doanh, chỉ trong thời gian ngắn đã tạo dựng cả một đế chế thương nghiệp, không ngờ lại còn trẻ như vậy.  

Rất cao, rất anh tuấn, đường nét trên gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng như tượng điêu khắc, bờ môi mỏng khẽ cong lên một chút, nhưng nụ cười kia lại mang theo nguy hiểm.  

“Tiên sinh, em… không phải cố ý khóc.”  

Cậu chưa từng bước chân ra khỏi An gia, từ nhỏ đã bị cha mẹ nuôi giam cầm, ngay cả chuyện học hành cũng chỉ có thể theo giáo viên gia đình của An Khê mà học ké.  

Với một môi trường hoàn toàn xa lạ, cậu không tránh khỏi cảm giác căng thẳng và cảnh giác. Trong lòng có một nỗi hoang mang khó tả, khiến cậu càng thêm lo sợ.  

Cậu sợ người lạ.  

Đã rất nhiều năm rồi cậu không gặp ai khác ngoài người trong nhà. Huống hồ…  

Huống hồ đây còn là lần đầu tiên chân chính gặp mặt, đã bị một người đàn ông xa lạ cao lớn áp đảo ngay từ đầu.  

Trần Thừa Phong biết, từ sáng nay khi bị đưa đi làm thủ tục kết hôn, An Lê đã khóc mãi không dứt.  

Quản gia Lý thậm chí còn gọi điện thoại nói với hắn rằng không thể dỗ được cậu. Nhân viên chứng hôn còn tưởng đây là một vụ buôn người, suýt nữa báo cảnh sát. Nếu không phải nhắc đến danh tiếng của Trần Thừa Phong, có khi An Lê đã bị đưa đi vào trung tâm bảo trợ rồi.  

Giờ đây, trong nhà hắn lại có thêm một Omega mềm yếu, dễ khóc như vậy.  

Hắn vốn tưởng hôm nay sẽ là một đêm động phòng đầy thú vị, khiến cậu thiếu gia nhà họ An khóc đến mức không thể chịu nổi dưới thân hắn.  

Nhưng không ngờ, hắn còn chưa làm gì, người này đã khóc rồi.  

An gia và Trần gia vốn là kẻ thù, để bảo toàn bản thân, An gia đã đem An Lê đến để liên hôn. Trong tình thế này, người ở vị trí thấp nhất chính là An Lê.  

Dù cậu đã trở thành người trên danh nghĩa của hắn, cậu cũng hiểu rằng mình hoàn toàn không xứng đáng.  

“An Lê.” Hắn nhẫn nại gọi tên cậu, “Tốt nhất là tự hiểu rõ đi, An gia đem em gả tới đây để làm gì.”  

“Là để cho tôi vui vẻ, không phải để tôi ở đây nhìn một tên đàn ông chỉ biết khóc.”  

Trần Thừa Phong đứng dậy, ánh mắt đầy sự khinh miệt. Cái nhìn đó khiến An Lê cảm thấy rất quen thuộc.  

Nó giống hệt ánh mắt của cha mẹ nuôi.  

Ánh mắt ghét bỏ.  

Ánh mắt của những người luôn cảm thấy cậu là kẻ dư thừa.  

Có lẽ… vì cậu đã thay thế An Khê để kết hôn với hắn.  

Trần tiên sinh… thất vọng rồi sao?  

Những lời cay nghiệt kia làm tim cậu nhói lên.  

Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào móng tay của mình.  

Đầu ngón tay lạnh băng trở nên trắng bệch, góc áo bị nắm chặt, nhưng cậu không lên tiếng phản bác.  

Cậu cố gắng nín thở, cố gắng không khóc nữa.  

Cậu không muốn… không muốn để Trần tiên sinh ghét bỏ mình hơn nữa.  

Vì sau này, có lẽ cả cuộc đời cậu đều sẽ phải gắn liền với hắn.  

“Nói trước cho rõ, tôi không thích kẻ hay khóc, rất phiền. Hôm nay là ngày đầu tiên, coi như tôi cho em một chút kiên nhẫn. Tốt nhất là học ngoan một chút, miệng ngọt một chút. Hiểu chưa?”  

An Lê ngồi trên giường, cúi đầu, khẽ gật một cái.  

Ý bảo cậu đã hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play