Buổi tối, Chu Trường Thành tan làm về, Vạn Vân vẫn nấu bún gạo.

Thứ nhất là cảm thấy ngại ngùng khi lấy lương thực của sư huynh Lục nấu, thứ hai là Vạn Vân mua bún gạo nấu cho hai ngày, đã bỏ tiền ra mua, hơn nữa lại là lương thực, là người đã từng trải qua vất vả chịu nắng chịu lạnh vội vàng thu hoạch, nên cô không muốn lãng phí.

Huyện Bình Thủy có một xưởng làm bún gạo, chính là sử dụng gạo tẻ của địa phương, sản xuất bún gạo vừa rẻ vừa ngon, bởi vì là sản phẩm của địa phương, nên dù có mua ở Cung Tiêu xã cũng không cần phiếu, nếu ai đi thăm nhà người khác thì đều mang một túi làm quà tặng.

Thấy Chu Trường Thành rửa tay, Vạn Vân đang ở nhà bếp công cộng bảo anh ấy đến bưng bát vào nhà.

Chu Trường Thành lau nước trên người, hai bàn tay to thô ráp đầy vết chai bưng bát bún nóng hổi, dường như không cảm nhận được nhiệt độ mà đi vào nhà.

Vạn Vân vẫn như cũ cầm đũa đi theo phía sau.

Trước khi ăn cơm, Chu Trường Thành có hơi do dự, báo một tin không vui: “Chiều nay sư huynh Lục và chị dâu gửi điện báo về, nói sẽ về sớm hơn 10 ngày.”

Lục Quốc Cường dẫn vợ đến huyện kế bên đi giúp một xưởng tư nhân nhỏ sửa chữa máy móc, lại hỗ trợ giúp người khác đánh bóng một số linh kiện, hai ngày này có người tố cáo nguồn gốc thép của nhà máy không rõ ràng, có người đến xưởng này điều tra, không thể không dừng việc, đóng cửa để điều chỉnh lại.

Vợ chồng Lục Quốc Cường vốn dĩ là làm việc riêng, lo lắng việc chỉnh đốn ở đây ảnh hưởng đến công việc của họ ở Huyện Bình Thủy, nên nhanh thu dọn đồ đạc, rời khỏi xưởng nhỏ tư nhân kia trong đêm, đến một nhà nghỉ ở hai ngày, để quan sát tình hình.

Ngày hôm sau, phát hiện người quản lý xưởng kia bị đồn cảnh sát dẫn đi, cả đêm không quay về, vợ chồng Lục Quốc Cường lo lắng, nhờ một người quen nhắn lại họ sẽ quay về trước, chờ người quản lý đi ra rồi mới tính tiếp.

Trước khi trở về, Ngụy Thu Hoa đã đến bưu điện phát một điện báo cho Chu Trường Thành, nói hai người sẽ đi tàu đêm, buổi sáng ngày kia là đã có thể trở lại huyện Bình Thủy.

“Hả?” Vạn Vân còn đang cầm đũa trên tay, đôi mắt trợn to, có hơi hụt hẫng, “Ngày mai chúng ta phải đi tìm nhà sao?”

Hai người mới vừa đăng ký kết hôn, còn chưa yên ổn được hai ngày, đã lại phải dọn đi. 

Ban đầu là họ tính ở vài ngày, sau khi làm quen với hoàn cảnh rồi mới bắt đầu đi tìm nhà.

Chu Trường Thành cũng có hơi lo lắng, buông đũa, bát canh bún trên tay cũng không còn cảm giác ngon nữa: “Thực ra chị dâu cũng không nói chúng ta dọn đi ngay, nhưng chỉ là....”

Lời phía sau không cần nói cũng biết, người ta cố tình phát điện báo về, còn không phải nhắc nhở chính mình sao? Huống chi sư huynh và chị dâu sẵn sàng cho họ mượn nhà ở, nên không thể lợi dụng người ta, chẳng lẽ còn phải kéo dài tới khi họ trở về mới nghĩ cách sao?

Giữa người và người, không thể làm như vậy được.

Trong lòng Vạn Vân hiểu rõ ràng, trước khi cô đến huyện Bình Thủy kết hôn cùng với Chu Trường Thành, hai người phải tìm cách thuê nhà ở, thở dài bưng bát lên húp hai ngụm canh nóng hổi: "Vậy để em sẽ đi hỏi hàng xóm, sáng sớm ngày mai đi tìm chị em, để chị ấy giúp chúng ta lưu ý.”

“Ăn cơm xong, anh sẽ đi gặp sư phụ và sư mẫu, sư mẫu là người quen thuộc nhất với khu vực xung quanh này, Chu Trường Thành thấy Vạn Vân không phàn nàn gì, thở phào nhẹ nhõm.

Hai năm trước, có một công nhân làm trong nhà máy điện cơ, cưới một cô vợ rất đanh đá, cô kia coi thường anh ta vì không có nhà ở trong huyện, cách hai ba ngày thì cãi nhau một trận, vợ chồng đánh nhau, ầm ĩ đến mức lãnh đạo nhà máy phải ra mặt khuyên can, nhưng nhà máy từ lâu đã không xây nhà phúc lợi, hai tòa nhà tập thể đã chật kín người, cũng không thể nào thu xếp cho họ một phòng, chủ yếu là dùng lời lẽ để trấn an.

Cãi nhau một thời gian dài, người công nhân kia cuối cùng phải thuê một căn nhà ở vùng ngoại ô phía đông của huyện, lúc này mới miễn cưỡng dập tắt cơn giận của vợ anh ta, chỉ là sau này anh ta đi làm, phải đi vòng qua nửa cái huyện Bình Thủy.

Vóc dáng Vạn Vân không cao, gương mặt cô trông dịu dàng và ngọt ngào, nhưng ai cũng sẽ có một mặt nào đó không xác định, là tốt hay xấu thì cần phải ở bên nhau một thời gian dài mới xác định được, anh còn cần thời gian để khám phá bản chất thật của cô. Từ nhỏ Chu Trường Thành đã chịu nhiều khổ, nên anh vẫn có một số kinh nghiệm trong việc nhìn sắc mặt người khác để đoán ý.

Tất nhiên, anh ấy cũng thực sự sợ Vạn Vân sẽ không màng hậu quả mà cãi nhau với anh ấy.

Vợ chồng mới cưới cãi nhau, chẳng lẽ dễ nhìn sao?

Những lời cô vợ kia mắng đồng nghiệp của anh như không có tiền đồ, không có bản lĩnh, còn có nhiều câu chửi thề, khó nghe đến mức Chu Trường Thành không muốn nhớ lại dù chỉ một lần.

“Tháng này anh vẫn còn hai ngày nghỉ, đợt lát nữa anh đến bộ phận nhân sự đổi ca, ngày mai cùng nhau đi tìm.” Chuyện gì đến cũng đến rồi, chỉ có thể cắn răng giải quyết thôi.

Chu Trường Thành nói xong, thổi vài cái, ăn bún gạo xong, chuẩn bị dùng tay lau miệng, bị Vạn Vân cản lại, đưa cho anh một cái khăn cũ sạch, “Trên đài phát thanh không phải tuyên truyền phải vệ sinh sạch sẽ sao. Phải rửa tay trước khi ăn cơm, sau khi ăn cũng không được dùng tay lau miệng.”

Thói quen này, là Vạn Vân học theo mấy chị gái thanh niên trí thức ở trong thôn.

Cô ở Vạn Gia Trại, chưa từng thấy phong cách sống của thành phố lớn, ở nông thôn mọi người ăn cơm xong, đều dùng mu bàn tay lau miệng sau đó đi rửa chén.

Cô gái nhỏ bé Vạn Vân luôn theo phía sau một vài thanh niên trí thức xem họ làm việc, vô thức bắt chước hành vi của họ, nhiều năm trôi qua, cũng hình thành thói quen cho riêng mình.

Một số người lớn tuổi nói chuyện không giữ kẽ ở Vạn Gia Trại thấy Vạn Vân lúc nào cũng mang theo khăn tay, họ tụm lại nói cô giả bộ nho nhã, tuy cô cũng thấy mình không giống như những người bình thường khác, nhưng cô không thay đổi, có thể thấy được cô cũng có hơi cá tính.

Chu Trường Thành cười, dưới ánh đèn nhìn cô, trông cô càng thêm dịu dàng hơn, nhận lấy chiếc khăn tay của Vạn Vân, cẩn thận lau miệng, sau đó cầm chén đũa đi rửa.

Vạn Vân nhìn theo bóng lưng anh ấy ra cửa, mỉm cười, đứng lên dọn dẹp bàn ăn, đã ăn cùng nhau vài bữa cơm, hai người sống chung dường như càng nhẹ nhàng hơn một chút.

Chu Trường Thành rửa chén trở lại, lấy đèn pin mà sư huynh Lục để ở dưới giường chuẩn bị đi tìm sư phụ và sư mẫu, quan điểm của Vạn Vân nếu nhờ ai giúp đỡ thì cần mang theo chút gì đó, chỉ có đèn đường cùng với ánh sáng của đèn pin trên tay, đi về hướng khu nhà tập thể của nhà máy điện cơ.

Cả nhà của Chu Viễn Phong và Lý Hồng Liên ở trong nhà tập thể, là căn nhà có hai phòng, được sắp xếp rất thoải mái và sảng khoái, ấm áp và đúng mực, trước đây Vạn Vân từng ở đây một đêm, lúc ấy còn ước ao, khi nào cô với Chu Trường Thành mới có thể được ở trong một căn nhà như vậy, bây giờ xem ra, sợ là phải đợi thêm một thời gian dài nữa.

Khu tập thể của nhà máy điện cơ cách không xa với phố Bá Tử, chỉ cần đi chưa đến mười phút là đến.

Gia đình Chu Viễn Phong cũng vừa mới ăn xong cơm tối, đang ngồi nghe radio trong phòng.

Lý Hồng Liên thấy đồ đệ nhỏ đến, mới vội gọi Tiểu Mai đi nấu nước, rót nước cho hai vợ chồng, lịch sự chào hỏi vài câu mới ngồi xuống.

“Chuyện sư huynh và chị dâu về sớm hơn, sư phụ con đã nói cho cô nghe rồi, nên cũng đoán tối nay hai đứa sẽ đến nhà.” Lý Hồng Liên nhanh nhảu nói, hai đôi môi hơi mỏng mấp máy lên xuống, thẳng thắn nói, “Cơm nước xong, cô sẽ giúp hai đứa đi hỏi hàng xóm.  Mặc dù, nhà ở khu vực quanh đây có hơi khó tìm, nhưng những chỗ khác cũng không phải không có phòng để thuê.”

“Sáng mai hai đứa đến đây, nhất định có thể tìm ra vài nơi. Đúng lúc sư mẫu cũng không có việc gì, cùng hai đứa đi xem.”

Nghe xong ý định của vợ chồng Chu Trường Thành và Vạn Vân đến, Lý Hồng Liên liền nói theo lời họ mà không từ chối.

Chu Trường Thành và Vạn Vân liên tục nói lời cảm ơn, “Cảm ơn sư mẫu"

Lại lấy hai quả táo đỏ hôm qua Vạn Tuyết đưa cho hai vợ chồng, cho sư phụ sư mẫu và Tiểu Mai ăn.

Lý Hồng Liên nhìn hai quả táo kia, mỉm cười, đây chắc chắn là ý của Vạn Vân, Chu Trường Thành rất tiết kiệm, ngay với bản thân mình cũng rất hà khắc, bình thường sẽ đến giúp sư mẫu gánh nước, chạy đông chạy tây làm việc, nhiều nhất là lên núi hái ít quả dại dỗ Tiểu Mai, nên sẽ không dám bỏ tiền mua táo.

Ngoài miệng thì nói vài câu khách sáo, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, ai cũng vậy, giúp đỡ người khác cũng muốn nhận lại một ít báo đáp và biết ơn. Lý Hồng Liên dù thương Chu Trường Thành cũng không ngoại lệ.

Sau khi nhờ sư phụ và sư nương, Chu Trường Thành xuống lầu, tìm một đồng nghiệp thuộc phòng nhân sự để nói rõ tình hình của mình, đổi ca làm việc, hai vợ chồng liền về phố Bá Tử.

Trước khi ngủ, hai người ngồi trên giường, cẩn thận lên kế hoạch nên tìm nhà ở đâu, mỗi tháng bỏ ra bao nhiêu tiền và những chuyện lặt vặt khác.

Lúc đầu, Vạn Vân có hơi xấu hổ, có cặp vợ chồng nào mới kết hôn mà đã bàn bạc về chuyện tiền nong ngay ngày thứ hai không chứ?

Nhưng bây giờ nếu cần cô lấy tiền ra, thì cô cũng tiếc, tiền trong hộp sắt nhỏ đó là của mình, nên cô không nói gì đến.

Cần phải bỏ tiền ra, Chu Trường Thành cũng thấy tiếc, anh ấy làm thời vụ trong nhà máy, nhân viên thời vụ không giống với nhân viên chính thức như sư phụ và hai người sư huynh, nhân viên chính thức cách hai năm sẽ tham gia một cuộc kiểm tra để được thăng chức, nếu thi đậu thì có thể tăng lương theo bậc, Từ năm 18 tuổi, anh ấy đã bắt đầu đi làm ở nhà máy, một tháng Chu Trường Thành có thể kiếm được 50 tệ, ngoại trừ tiền thưởng dịp lễ tết thì hầu như không có tháng nào nhận thêm đồng nào cả.

Tiền tiết kiệm từ mấy năm trước, một phần là dùng để trả ơn cho sư phụ và sư mẫu, một phần khác là dùng để cưới vợ, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.

Đặc biệt là bỏ ra 368 tệ tiền sính lễ, nhà cha vợ cũng không nói sẽ cho Vạn Vân một phần mang theo, trong lòng anh ấy có hơi bực bội, chỉ là hai ngày hôm nay thấy gương mặt vui vẻ của Vạn Vân, và về tới nhà là có thể ăn được cơm nóng, ban đêm có người ở bên cạnh làm bạn, nên chút bực bội đó cũng dần dần dịu đi, trong lòng khó chịu, nhưng cảm thấy cưới một cô vợ xinh đẹp như hoa vậy cũng đáng giá.

Tuy nhiên, Chu Trường Thành dù có tính cách tiết kiệm thì làm đàn ông vẫn phải có trách nhiệm.

Từ sư phụ đến hai người sư huynh, tất cả đều là đàn ông nuôi gia đình, sư mẫu và chị dâu ở nhà giữ con và chăm sóc việc nhà. Anh theo sư phụ muộn, là sư đệ nhỏ nhất, cũng học theo, không muốn mình trở thành ngoại lệ.

“Anh còn có 220 tệ.” Chu Trường Thành nói của cải của mình cho Vạn Vân, lấy một ít phiếu gạo phiếu thịt, phiếu đường đã tích góp  được đưa cho Vạn Vân, rồi nói: “Mặc dù phố Bá Tử rách nát, nhưng vị trí gần nhà máy cùng với chợ rau, đi đâu cũng thuận tiện, nhưng mỗi tháng phải trả 20 tệ tiền thuê nhà, anh cảm thấy quá đắt.”

“Đúng vậy, khá đắt.” Vạn Vân gật đầu đồng ý.

Nhà của Sư huynh Lục và chị dâu Ngụy tuy nhỏ, nhưng vì ở trung tâm huyện nên mới đắt hơn mấy tệ, nếu ở khu vực ngoại ô phía đông và phía tây, nếu ép giá,  20 tệ có thể ở được ba tháng.

Vì thế hai người đều đồng ý, tốt nhất là bỏ ra 8 hay 10 tệ tiền thuê nhà, nếu không được thì không thể vượt quá 15 tệ, dù có thuê ở chung với người khác cũng được.

Chu Trường Thành đề xuất ra mấy nơi có thể có nhà cho thuê, thậm chí gồm cả vùng ngoại ô phía tây và phía đông, dù phải đi làm bằng xe buýt và mất hơn một giờ đồng hồ.

Năm 1986, huyện Bình Thủy chỉ có một chiếc xe buýt nhỏ được cải tạo lại từ xe tải nhỏ, đi một chuyến mất 2 hào, hành trình là một vòng lớn quanh huyện, nếu mua vé tháng thì cần 2 tệ, một số công nhân vùng ngoại ô không nỡ bỏ ra tiền xe, thì chỉ có thể đi bộ.

Nhà máy điện cơ không phân nhà phúc lợi, nếu có gia đình, thì sẽ cố gắng ở vùng ngoại ô phía tây và phía đông, là vì tiết kiệm chút tiền thuê nhà mà phải ra khỏi nhà từ sáng sớm, chiều tan tầm phải vội vàng về.

Chu Trường Thành và Vạn Vân đã bàn bạc kỹ, nếu nhà ở vùng lân cận nơi này quá đắt, thì họ sẽ chuyển đến vùng ngoại ô phía tây.

Chỉ là nghĩ đến việc này, Chu Trường Thành có hơi áy náy, khi anh ấy đi xem mắt thì nghĩ nhất định phải ở cùng với Vạn Vân, vợ chồng tuyệt đối không ở xa nhau. Bây giờ tình hình ổn hơn người khác, đã cưới được vợ về nhà, giờ chỉ cần một chỗ ở yên ổn thì lại khó tìm.

Thực sự Vạn Vân trong lòng cũng có hơi lo lắng, cô biết cô và Chu Trường Thành ở trong huyện không có nhà ở, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy.

Trước khi kết hôn, chị gái và anh rể đã nói với cô, mặc dù Chu Trường Thành bây giờ chỉ là nhân viên thời vụ nhưng sẽ có bánh mì, cũng có sữa bò, tất cả đều có. Chỉ là đến khi thực sự đối mặt, mới phát hiện ra mọi thứ cũng không dễ dàng như vậy.

Cùng may mắn hai vợ chồng còn trẻ, đều là người cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng dù có thấy hụt hẫng cũng không nói lời gì làm nản lòng.

Chu Trường Thành nhìn gương mặt nho nhỏ của Vạn Vân có hơi ưu sầu, giọng cũng trầm thấp: “Em đừng sợ, mỗi tháng anh có 50 tệ tiền lương, tuy rằng kém hai sư huynh nhưng nhất định đủ chúng ta ăn ở.”

Còn có một câu anh ấy chưa nói, cùng lắm thì anh ăn ít một chút để cho Vạn Vân ăn nhiều một chút.

Vạn Vân thấy Chu Trường Thành chân thành nói ra hết ngọn ngành, cô cầm phiếu lương thực và dầu ăn đã sờn, nghĩ đến hộp sắt nhỏ của mình có hơn 400 tệ, cuối cùng cùng có hơi yên tâm, cười một cái, “Vâng, em biết rồi.”

Chuyện đến bây giờ, dù có buồn cũng vô dụng, chỉ có thể đi giải quyết.

Sau khi hai người thống nhất xong việc tìm nhà ở, Vạn Vân lại chờ mong, ở nhờ nhà người khác không phải là giải pháp lâu dài, ở nhưng trong lòng không yên, khi chủ nhà quay về thì mình phải tìm chỗ ở khác ngay, nhưng nhà do mình bỏ tiền, dù là thuê thì cũng sẽ thấy yên tâm hơn.

Đêm đó, hai người nằm xuống, cảm giác căng thẳng của ngày hôm qua đã giảm bớt, nhưng không tránh khỏi vẫn có lúc miệng khô lưỡi khô.

Sau khi tắt đèn, ngoài cửa sổ không có ánh trăng, trong phòng là một thế giới khác, hai người thở cũng không dám thở mạnh, tay chân ngoan ngoãn giống như được cố định trên giường vậy.

 Nằm một tư thế quá lâu, cũng sẽ cảm thấy mệt, nên cử động, một đầu nhỏ ngón tay đụng với ngón tay kia, cảm giác tê dại lan truyền đến cơ thể nóng bỏng của hai người trẻ tuổi.

Lòng bàn tay của Vạn Vân đang đổ mồ hôi trong đêm tối, cô không dám cử động.

Chu Trường Thành nóng đến miệng khô lưỡi khô, trong lòng như có mười móng vuốt đang cào loạn, ngón tay không dám nhúc nhích, cứ như vậy chạm vào bên cạnh tay cô, không chịu di chuyển cũng không nỡ rời đi.

Hai người dường như đang trong tình trạng bế tắc, mặc cho đầu ngón tay chạm vào nhau, lại không có động tác tiếp theo, cũng ngại ngùng nói chuyện, chỉ có thể lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau. 

Nhưng đêm dài, lại bận rộn cả ngày, ai cũng mệt mỏi, mơ mơ màng màng, mí mắt Vạn Vân khép lại trước, không chịu nổi và chìm vào giấc ngủ. 

 Nghe tiếng hít thở ngủ say của Vạn Vân, lúc này Chu Trường Thành mới dám thở phào một hơi, cả ngực, trán và lòng bàn tay dều ướt đẫm mồ hôi mùa hè, tiếng tim đập dường như cả khu tập thể có thể nghe thấy được. 

Anh ấy khổ sở xoay người, quay lưng về phía Vạn Vân, xoa lung tung một hồi, lại sợ làm ồn đến Vạn Vân, cắn răng, dừng động tác, trong lòng chỉ nghĩ, lần sau, lần sau chờ cô tỉnh, sẽ nói với cô… nói với cô về chuyện  vợ chồng ngủ với nhau!

Khó khăn lắm làm dịu lại sự nhiệt tình của cơ thể mình, lúc này Chu Trường Thành mới quay lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lại nhìn tay Vạn Vân đang đặt trên bụng, anh lặng lẽ, nhẹ nhàng bao bọc lấy mu bàn tay của cô vợ trẻ, xoa một lúc, có lẽ là vì làm việc nông nên lòng bàn tay của Vạn Vân bị chai, nhưng mu bàn tay lại mịn màng, không giống với bàn tay thô ráp quanh năm suốt tháng tiếp xúc với máy móc của anh. 

Bàn tay cô ấy nhỏ như vậy, nửa bàn tay anh cũng có thể bao trọn được. 

Trong đêm tối, Chu Trường Thành nở nụ cười trong vô thức, lại nhẹ nhàng sờ một chút, khi cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play