Cậu rét run người, hắt hơi một cái, trông ướt sũng đến tội nghiệp. Nhìn Tống Cảnh Lân nhắm mắt nghỉ ngơi như không có chuyện gì xảy ra, Tạ Thư Dữ nảy ra ý trêu chọc, liền ngồi lên người hắn. Cậu cố ý làm nũng, nằm nhoài lên ngực Tống Cảnh Lân, vòng tay ôm eo hắn: "Lâm thị vệ, ta lạnh quá à~"
"Lạnh thì tự ôm lấy mình."
Tạ Thư Dữ bĩu môi, ý nghĩ tinh quái càng thêm mãnh liệt. Cậu hơi ngẩng đầu, khẽ thổi khí vào cổ Tống Cảnh Lân. Thân thể hắn cứng đờ, dường như nín cả thở. Tạ Thư Dữ cười phá lên, trêu chọc: "Lâm thị vệ quả nhiên nội lực thâm hậu, người nóng bừng lên rồi kìa, nhưng sao lại căng cứng thế... huynh căng thẳng cái gì?"
"Tạ Thư Dữ, ngươi muốn chết phải không?"
Tống Cảnh Lân gần như nghiến răng nói. Quần áo của cả hai đã ướt sũng dính vào nhau từ lâu, hơi thở và lời nói đều mang theo hơi ẩm ngọt ngào, nhiệt độ cơ thể dường như cũng đang dần tăng lên.
Ánh mắt long lanh của Tạ Thư Dữ ánh lên vẻ tinh quái. Cậu biết mình có hảo cảm với người đàn ông trước mặt, nên mới cố ý trêu chọc. Cậu nghĩ một người ngay thẳng như "Lâm thị vệ" chắc sẽ không làm gì mình đâu nhỉ? Nhưng cậu nào ngờ, người trước mặt lại chính là phu quân danh chính ngôn thuận của mình...
Tạ Thư Dữ cười như một chú mèo con giở trò: "Ta chỉ đùa với huynh thôi mà~ Gấp cái gì?"
"Đùa?" Tống Cảnh Lân cười lạnh, một tay giữ chặt eo Tạ Thư Dữ, đè cả người cậu xuống đất, toàn thân phủ lên người cậu. "Muốn đùa vậy thì đùa trò lớn hơn đi."
Tạ Thư Dữ sững người.
Thấy vẻ mặt của Tạ Thư Dữ, Tống Cảnh Lân tưởng cậu sợ hãi, định buông tay, nào ngờ Tạ Thư Dữ lại chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Ra là huynh thích chơi trò kích thích thế này à... Trùng hợp ghê, ta cũng thích."
Tạ Thư Dữ kéo cổ Tống Cảnh Lân xuống, hôn lên môi hắn. Lần này đến lượt Tống Cảnh Lân sững sờ.
...
Khoảng hơn một canh giờ sau, Tạ Thư Dữ và Tống Cảnh Lân xuất hiện ở cửa Dữ Sơn Cư với vẻ mặt khác lạ.
Mưa vừa tạnh, trên đường chưa có mấy người qua lại. Tiểu nhị vừa thấy ông chủ trở về liền chạy ra đón.
"Ây da, hai vị sao lại ướt hết thế này? Để tiểu nhân đi lấy khăn khô đến!"
"Không cần vội, ngươi cứ lo việc của ngươi đi, ta có chuyện muốn nói với hắn." Tạ Thư Dữ cười tủm tỉm.
Tiểu nhị là người lanh lợi, lập tức nhận ra hai vị có chuyện riêng tư, liền nhanh chóng lẩn vào bếp sau. Tạ Thư Dữ ngồi xuống ghế, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tống Cảnh Lân, bỗng bật cười.
Cậu nói: "Huynh giận dỗi cái gì, người bị chiếm tiện nghi là ta chứ đâu phải huynh. Ai không biết còn tưởng ta làm gì huynh ấy chứ, hay là..."
Tạ Thư Dữ đứng dậy, tiến lại gần Tống Cảnh Lân, thì thầm: "Hay là, huynh còn trinh, nên mới giận dỗi thế này?"
Tống Cảnh Lân cau mày, một tay bóp má Tạ Thư Dữ: "Im miệng."
"Được rồi được rồi, ta không trêu huynh nữa, nhưng huynh không có gì khác muốn hỏi ta sao? Ví dụ như... giới tính của ta. Vương phi trong truyền thuyết lại là nam nhân, huynh không tò mò à?"
Tống Cảnh Lân không trả lời, Tạ Thư Dữ cũng đành chịu. Cảnh tượng này trông cứ như cậu là kẻ sở khanh ăn sạch sẽ rồi phủi tay vậy. Thấy "đường dưới" không được, Tạ Thư Dữ quyết định thử "đường trên", cậu nắm lấy tay Tống Cảnh Lân: "Nói thật, ta rất thích huynh, ta đẹp trai thế này xứng với huynh rồi chứ, nếu không thì... chúng ta bỏ trốn đi?"
Tống Cảnh Lân nghe thấy tiếng mình nghiến răng ken két. Hắn căm hận nói: "Tam vương phi bây giờ muốn bỏ trốn cùng một tên dã nam sao? Ngươi có biết giữ gìn phụ đạo không?"
"Ta vốn dĩ không phải nữ nhân mà," Tạ Thư Dữ thản nhiên nói, "Chuyện này rất phức tạp, sau này có dịp sẽ kể cho huynh nghe, huynh chỉ cần nói có nguyện ý đi cùng ta hay không thôi."
Tống Cảnh Lân cười lạnh.
Hắn nói: "Tạ Thư Dữ, hãy nhớ kỹ ngươi là vương phi do Tam vương gia cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này ngươi đừng hòng trốn thoát."
Tạ Thư Dữ bỗng bật cười: "Trung thành với chủ nhân đến thế cơ à, vậy lúc lột sạch quần áo ta sao huynh không nghĩ đến Tam vương gia mà huynh kính mến hả?"
Tống Cảnh Lân nhận ra mình hoàn toàn không thể nói lại Tạ Thư Dữ, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi. Tạ Thư Dữ lắc đầu: "Đàn ông đúng là khó hiểu mà~"
Cậu đang hồi tưởng về cơ ngực và cơ bụng rắn chắc của Tống Cảnh Lân thì bỗng có người đến quán. Nhìn trang phục và chất liệu vải của đối phương, Tạ Thư Dữ biết ngay đây không phải người thường. Sau khi nghe người đó tự giới thiệu, quả nhiên – đây là quản gia của phủ Thái úy đương triều.
"Bốn ngày nữa là đại thọ lục tuần của lão gia nhà ta. Lão gia nghe nói tài nghệ của ông chủ Dữ Sơn Cư rất cao siêu, đặc biệt phái tiểu nhân đến đây đặt trước. Đến lúc đó, xin phiền ông chủ đến phủ để trổ tài."
Tạ Thư Dữ có chút khó xử.
Thái úy là người trong quan trường, biết đâu hôm Tống Cảnh Lân cưới cậu, ông ta cũng có mặt ở đó. Lỡ như bị nhận ra thì sao? Bấy lâu nay cậu vẫn luôn che giấu thân phận để kinh doanh tửu lâu, nếu bị bại lộ thì tiêu đời... Thấy Tạ Thư Dữ vẻ mặt rối rắm, quản gia tưởng cậu lo lắng về thù lao, vội vàng nói: "Lão gia đã nói, chỉ cần ông chủ nhận lời, thù lao không thành vấn đề - một trăm lượng!"
"Một trăm lượng!" Tạ Thư Dữ trợn tròn mắt. Bao nhiêu thường dân cả năm trời cũng không kiếm được một trăm lượng, đây quả là một số tiền lớn.
Tạ Thư Dữ cắn răng, đồng ý!
Quản gia vui mừng hớn hở, nói đến lúc đó sẽ phái người đến đón, dụng cụ nấu ăn, nguyên liệu gì đó đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Tạ Thư Dữ chỉ cần đến là được.
Bốn ngày sau đó, Tống Cảnh Lân không xuất hiện trước mặt Tạ Thư Dữ nữa. Cậu buồn bã vô cùng, thầm nghĩ với khuôn mặt này của mình mà lại bị từ chối tình cảm sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngày đại thọ lục tuần của Thái úy, Tạ Thư Dữ đeo mạng che mặt đến phủ làm việc. Quản gia đặc biệt bố trí cho cậu mười mấy người hầu hạ, nhưng món ăn cần làm thực sự quá nhiều, Tạ Thư Dữ vẫn bận túi bụi. Vất vả lắm mới đến lúc các món ăn đã được chuẩn bị xong, gần đến giờ mở tiệc, Tạ Thư Dữ mới được nghỉ ngơi.
Việc bưng bê món ăn thì không cần cậu phải lo lắng, Tạ Thư Dữ liền đi dạo trong hậu viện. Không ngờ, khi cậu đang quan sát xem trong viện có những loại hoa nào có thể dùng để nấu ăn, một giọng nói nhẹ nhàng của nam nhân vang lên từ phía xa: "Bướm nhỏ xinh đẹp từ đâu bay đến vườn hoa của bản thiếu gia thế này?"
Tạ Thư Dữ suýt nữa thì nôn ra vì câu nói sến súa đó, quay đầu lại thì thấy một nam nhân trẻ tuổi mặt mày bóng lưỡng đang đi về phía mình. Tạ Thư Dữ đảo mắt, quay người muốn bỏ đi, nhưng bị nam nhân đó chặn lại: "Nàng cũng là khách trong bữa tiệc của cha ta sao? Nàng là tiểu thư nhà ai, sao ta chưa từng gặp?"
"Cháu trai ngoan, ta là bà cô của ngươi đấy, lúc nhỏ ta còn bế ngươi cơ mà!"
Nam nhân – chính là con trai của Thái úy – nghe vậy thì do dự một chút, vậy mà lại tin lời Tạ Thư Dữ, cho đến khi nhìn thấy ý cười chế nhạo trong mắt Tạ Thư Dữ, mới nhận ra mình bị lừa. Con trai Thái úy tức giận nghiến răng: "Được lắm, con mụ chanh chua này, để xem bổn thiếu gia dạy dỗ ngươi thế nào!"
Nói rồi, hắn ta lao về phía Tạ Thư Dữ. Tạ Thư Dữ đang định né tránh thì thấy một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, một cước đá bay con trai Thái úy.
Tạ Thư Dữ nhướng mày nhìn người đang chắn trước mặt mình, cười nói: "Ồ, ta còn tưởng là ai, thì ra là tình lang bội bạc của ta."
Tống Cảnh Lân suýt nữa thì ngã sấp mặt vì câu nói của cậu, nhưng hắn cũng đã quen với tính cách không kiêng dè của Tạ Thư Dữ, nên cũng chẳng buồn phản bác. Hắn vốn là khách được Thái úy mời đến dự tiệc, lại nghe nói bữa tiệc do ông chủ Dữ Sơn Cư đích thân chuẩn bị, nên như ma xui quỷ khiến tránh mặt mọi người đi về phía nhà bếp, lại tình cờ thấy cảnh con trai Thái úy đang trêu ghẹo Tạ Thư Dữ, liền đeo mặt nạ ra tay giải vây cho cậu.
Con trai Thái úy ôm mông kêu la ầm ĩ: "Tên khốn láo xược! Ngươi có biết ta là ai không mà dám hỗn láo như vậy! Có tin ta bảo cha ta chém đầu ngươi không!"
"Ngươi muốn chém ai." Tống Cảnh Lân quay lưng về phía Tạ Thư Dữ, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt con trai Thái úy, rồi vén một góc mặt nạ lên. Chỉ một cái liếc mắt, con trai Thái úy đã sợ đến mức sững sờ tại chỗ, toàn thân run rẩy, sau đó sợ hãi nôn thốc nôn tháo, khiến tay áo Tống Cảnh Lân bị dính bẩn...
Tống Cảnh Lân ghét bỏ phủi tay áo, búng ngón tay vào huyệt đạo nào đó ở sau gáy con trai Thái úy, khiến hắn ta ngất xỉu tại chỗ.
"Huynh, huynh không giết hắn ta đấy chứ?!"
"Hắn ta chỉ bị ngất thôi." Tống Cảnh Lân đeo lại mặt nạ, quay người lại.
Tạ Thư Dữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, định hỏi "Sao huynh lại ở đây", rồi chợt nhớ ra hắn chắc chắn là đi cùng Tống Cảnh Lân đến. Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dữ lại che mạng che mặt kỹ hơn, sợ bị vị Tam vương gia tính tình cổ quái kia nhìn thấy.
Tạ Thư Dữ: "Huynh bỏ Tống Cảnh Lân chạy đến tìm ta, thích ta đến vậy sao?"
"Bớt tự luyến đi," Tống Cảnh Lân nói, "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, đi ngay đây."
Tạ Thư Dữ cười khẩy, thầm nghĩ cái tên này, thứ cứng rắn nhất trên người hoá ra là cái miệng. Tống Cảnh Lân quả nhiên quay người bỏ đi, dù sao ban đầu hắn cũng chỉ muốn gặp Tạ Thư Dữ một chút mà thôi.
Tạ Thư Dữ tiếp tục đi loanh quanh trong phủ, không ngờ lại vô tình đi đến tiền viện nơi tiếp khách, khiến cậu sợ hãi vội vàng nấp bên cạnh cửa viện, cẩn thận dòm vào bên trong.
Bên trong khách khứa đông như kiến cỏ, Tạ Thư Dữ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn từng người một... Quả nhiên, cậu thấy người quen trên bàn tiệc chính. Vị phu quân danh chính ngôn thuận lạnh lùng, kiêu ngạo, tàn nhẫn của cậu, Tống Cảnh Lân, đang ngồi bên bàn với vẻ mặt lạnh tanh, mấy ông lão râu tóc bạc phơ bên cạnh hắn khá khách sáo, lần lượt mời rượu hắn.
Tạ Thư Dữ đang định tìm xem Lâm thị vệ của mình ở đâu thì thấy Tống Cảnh Lân phẩy tay từ chối rượu của người khác, không hề nể nang. Tạ Thư Dữ nhìn động tác của hắn, suy tư một lúc... rồi sắc mặt dần trở nên u ám.
Trên tay áo Tống Cảnh Lân dính vết bẩn, là do lúc nãy con trai Thái úy nôn mửa dính vào.
Tiệc kéo dài gần một canh giờ, khi Tống Cảnh Lân được Tô Chính tháp tùng trở về vương phủ, Tạ Thư Dữ lại đang ngồi trên ghế đá giữa sân, rõ ràng là đang đợi người. Tô Chính theo bản năng liếc nhìn Tống Cảnh Lân, thấy chủ nhân của mình dường như cũng khá ngạc nhiên.
Tạ Thư Dữ chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với Tô Chính: "Tô thị vệ, phiền huynh tránh đi một lát, vợ chồng ta có chút chuyện riêng tư cần nói."
"Chuyện này..."
Tô Chính khó xử, theo hắn thấy thì vị vương phi Tạ Thư Dữ này chỉ là hữu danh vô thực, làm gì có chuyện riêng tư mà nói? Nào ngờ Tống Cảnh Lân lại khẽ cười: "Tô Chính, lui xuống."
Tô Chính hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Tạ Thư Dữ cụp mắt nhìn Tống Cảnh Lân đang ngồi trên xe lăn, sau đó bước đến ngồi lên đùi hắn. Tống Cảnh Lân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Thư Dữ. Đến lúc này hắn mới nhận ra mình thực sự rất hiểu Tạ Thư Dữ - hắn biết, Tạ Thư Dữ đã đoán ra rồi.
"Ngươi đã biết." Tống Cảnh Lân nói.
"Sao không diễn nữa," Giọng Tạ Thư Dữ chậm rãi, nhưng ánh mắt lại mang theo sự giận dữ rõ ràng, "Giả vờ lừa ta vui lắm sao, Lâm thị vệ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play