Nghe nói tân Vương phi là đích nữ của nhà họ Tạ, thương thay, đường đường một tiểu thư khuê các vậy mà lại phải gả cho…”
“Suỵt! Dám nói xấu chủ tử sau lưng, ngươi chán sống rồi à!”
“Ta nói sự thật mà, ai chẳng biết Vương gia nhà ta bị tật ở chân lại còn tính tình hung bạo, người ta đồn rằng bao nhiêu năm nay bên cạnh ngài ấy chẳng có nổi một người thân cận, là bởi vì người ta còn chưa kịp đến gần đã bị ngài ấy chém đầu! Tân Vương phi này đúng là số khổ tám kiếp…”
“Thì biết làm sao, hôn sự do Hoàng thượng ban, chỉ có thể cầu trời khấn phật cho nàng ấy thôi.”
Tiếng xì xào bàn tán của mấy nha hoàn dần tan biến, Tạ Thư Dữ ngất lịm giữa tấm nệm đỏ rực trên giường, mắt đau nhức không mở nổi, đầu óc vẫn còn ong ong.
Vương phi nào? Đích nữ nào? Sao lại còn xuất hiện Vương gia với Hoàng thượng nữa, đang chơi trò nhập vai kịch bản trinh thám à?
Cậu nhớ rõ mình đang ở chợ đầu mối mua thực phẩm, vì người bán hàng cân thiếu nên cãi nhau, trong lúc xô xát bị người bán hàng đẩy ngã, rồi ngất đi.
Nhưng xung quanh không có mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, cũng chẳng có mùi quen thuộc của quán ăn nhà mình, mà là mùi đàn hương thoang thoảng, có phần trầm lắng…
Tạ Thư Dữ cắn mạnh vào đầu lưỡi, đột ngột mở mắt - đập vào mắt là màu đỏ chói lòa và ánh nến le lói, ngoài cửa sổ tiếng trống chiêng rộn rã náo nhiệt, còn trong phòng thì im ắng đến lạ thường.
“Ặc, chuyện gì thế này, mình bị chơi khăm à?”
Tạ Thư Dữ bật dậy khỏi giường, bộ hỷ phục đỏ rực rườm rà trên người làm cậu hoa cả mắt, cậu nghĩ chắc là có người cố ý trêu cậu, nhưng khi nhìn vào chiếc gương đồng trên bàn gỗ chạm trổ, cậu liền sững người.
Tuy nhìn trong gương không rõ lắm, nhưng cậu có thể chắc chắn đây tuyệt đối không phải khuôn mặt của mình. Thời đại học, Tạ Thư Dữ nổi tiếng là trai đẹp trong lẫn ngoài khoa, lại thêm miệng ngọt, nấu ăn ngon, biết bao nhiêu nam thanh nữ tú say mê cậu. Khuôn mặt trong gương không thể nói là không đẹp, chỉ là hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt ban đầu của cậu - làn da trắng nõn, lông mi dày rậm, nốt ruồi lệ đỏ nhạt nằm ở đuôi mắt phải, đôi môi mỏng mang vẻ lạnh lùng.
Đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Nhưng điều này cũng chứng minh một sự thật, Tạ Thư Dữ đã xuyên không vào một người ở thời cổ đại.
“Đọc bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không, không ngờ mình cũng có ngày gặp phải chuyện này… Nhìn bộ đồ đỏ này, lẽ nào mình xuyên thành tên Vương gia vô nhân tính mà họ nói?”
Tạ Thư Dữ không hiểu gì cả, ánh mắt rơi vào tấm vải đỏ đang nắm trong tay.
Đó là một tấm khăn voan đỏ.
Tạ Thư Dữ há hốc mồm: “Mình là nữ á?! Vương phi chính là mình?!”
Tạ Thư Dữ vội vàng sờ soạng khắp người, xác định mình “đầy đủ phụ tùng” mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy khó hiểu, rõ ràng cậu vẫn là nam, tại sao đám nha hoàn kia lại nói cậu là đích nữ nhà họ Tạ?
Đang suy nghĩ, một cơn đau nhói buốt óc ập đến, những ký ức cuồn cuộn như sóng triều ùa vào. Cậu nhanh chóng nhận ra đây là ký ức của thân thể này.
Khác với ông chủ quán ăn vui vẻ lạc quan, Tạ Thư Dữ của thời đại này là một cô ngốc bẩm sinh. Cô ngốc là con riêng của lão gia nhà họ Tạ với một người hầu gái, từ nhỏ lớn lên trong đám người hầu, cho đến khi đại tiểu thư Tạ Thư Đình được Hoàng đế gả cho Tống Cảnh Lân - vị Vương gia tàn tật hung bạo, lão gia nhà họ Tạ không nỡ để con gái cưng cả đời sống với một người tàn tật, vội vàng gọi cô ngốc đến thế thân.
Cô ngốc chẳng hiểu chuyện gì, cứ thế bị người ta trùm khăn voan đỏ, nhét vào kiệu hoa.
“Nhà họ Tạ này cũng quá độc ác, mạng của đại tiểu thư là mạng, mạng của cô ngốc thì không đáng giá à? Nếu bị tên Vương gia chó chết đó phát hiện, chắc chắn mình sẽ mất mạng!” Đầu óc Tạ Thư Dữ xoay chuyển nhanh như chớp, “Không được, mình không thể ngồi chờ chết, phải nhân lúc không có ai mà chuồn ngay! Đến lúc bị phát hiện thì cũng là nhà họ Tạ gánh chịu… Bọn họ ác như vậy thì đừng trách mình vô tình!”
Tạ Thư Dữ quyết đoán đẩy cửa sổ, nhìn trái nhìn phải không thấy ai liền nhấc tà váy nặng nề, đưa một chân ra ngoài cửa sổ. Kế hoạch đào tẩu sắp thành công, nào ngờ khi cậu sắp đưa chân kia ra ngoài thì thân thể nghiêng ngả mất thăng bằng, cả người ngã nhào xuống.
“Má ơi!”
Tạ Thư Dữ sợ hãi nhắm mắt, nghĩ bụng lần này chắc chắn sẽ ngã sấp mặt, nhưng cơn đau dữ dội không hề ập đến, thay vào đó là một cảm giác ấm áp rộng lớn thoang thoảng mùi đàn hương.
“Trên trời cũng có rác rưởi rơi xuống à, đúng là khiến bổn vương mở mang tầm mắt.”
Giọng nói lạnh lùng, đầy vẻ khinh miệt vang lên bên tai Tạ Thư Dữ, cậu bỗng mở mắt ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy không chút gợn sóng. Lúc này Tạ Thư Dữ mới nhận ra, mình từ cửa sổ rơi xuống lại ngã trúng người một người đàn ông, mà người đàn ông đang ngồi trên xe lăn vừa lúc đi ngang qua cửa sổ… Tạ Thư Dữ nuốt nước bọt theo phản xạ, thầm than xui xẻo.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
Tống Cảnh Lân - vị Tam Vương gia tàn nhẫn, hung bạo, giết người như ngóe trong miệng đám nha hoàn, lúc này đang nhìn người đang ngồi trên mình mình ngơ ngẩn với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
“Ngươi còn muốn ngồi trên người bổn vương đến bao giờ?”
“Ta…”
Tạ Thư Dữ vừa mở miệng đã bị Tống Cảnh Lân túm cổ áo, xách lên như xách mèo con rồi ném xuống đất. Tạ Thư Dữ ngã sấp mặt, nhưng chỉ biết ấm ức xoa mông mà không dám chửi - phải biết đây là thời cổ đại không có nhân quyền, mạng sống của cậu có giữ được hay không chỉ là chuyện một câu nói của người ta, Tạ Thư Dữ chưa ngu đến mức tự tìm đường chết!
Tống Cảnh Lân cười lạnh: “Vốn tưởng thiên kim nhà họ Tạ học rộng hiểu nhiều, là người hiểu chuyện, nào ngờ lại trèo cửa sổ bỏ trốn ngay trong đêm tân hôn, thật khiến người ta thất vọng.”
Nói rồi, hắn đưa tay bóp cổ Tạ Thư Dữ, kéo cậu lại gần.
“Chức Vương phi này dù ngươi có muốn hay không cũng phải ngồi, đã gả vào Vương phủ rồi thì đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước.”
Giọng nói lạnh lẽo văng vẳng bên tai Tạ Thư Dữ, cảm giác nghẹt thở ở cổ càng khiến cậu khó chịu. Tạ Thư Dữ chưa bao giờ là người chịu đựng ấm ức, vừa rồi bị ném xuống đất như rác rưởi cậu còn nể mặt mạng sống mà nhịn, nhưng giờ bị bóp cổ thế này, nếu còn nhẫn nhịn thì không phải là phong cách của cậu.
Tạ Thư Dữ dồn hết sức đá vào người Tống Cảnh Lân. Tuy Tống Cảnh Lân bị tật ở chân, nhưng tốc độ phản ứng lại nhanh đến kinh ngạc, buông cổ Tạ Thư Dữ ra rồi nắm lấy cổ chân cậu, cười lạnh liên tục.
“Sức lực thì lớn, hành vi lại thô lỗ đến cùng cực, cái gọi là tiểu thư khuê các cũng chỉ đến thế.”
“Khuê các cái khỉ gì, ta là ông nội ngươi…” Tạ Thư Dữ lẩm bẩm.
“Ngươi nói cái gì?”
Tạ Thư Dữ bĩu môi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: Bây giờ bỏ trốn là không thể, nếu có thể khiến Tống Cảnh Lân chủ động hưu mình, chẳng phải có thể đường hoàng rời khỏi đây sao?
Tạ Thư Dữ nghĩ được liền làm, bắt đầu nức nở giả khóc: “Thực ra thiếp muốn bỏ trốn là có nguyên do, thiếp có một người thương yêu nhau đã lâu đang đợi thiếp ở ngoài phủ, chúng thiếp đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin, nào ngờ bị hôn sự này phá hỏng… Vương gia người tốt làm đến cùng, chi bằng tác thành cho chúng thiếp?”
Tống Cảnh Lân buông cổ chân Tạ Thư Dữ ra, lấy từ tay thị vệ phía sau một chiếc khăn ướt chậm rãi lau tay.
“Ngươi muốn bổn vương tự tay đưa Vương phi của mình đến tay người đàn ông khác?”
“Vâng vâng vâng… Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên, Vương gia người hiểu mà.”
“Vậy thì ngươi đã nhìn lầm bổn vương rồi,” Tống Cảnh Lân chống cằm bằng một tay, cười nham hiểm, “Đánh uyên ương, ép duyên cướp vợ, ngươi càng không muốn, bổn vương chơi càng hăng.”
Tạ Thư Dữ trừng to mắt, nhìn Tống Cảnh Lân như nhìn thấy quỷ.
Cậu tưởng mình đã đủ mặt dày rồi, nào ngờ lại gặp phải Tống Cảnh Lân, tên biến thái thực sự!
Tống Cảnh Lân: “Tuy nhiên ngươi đã là Vương phi mà vẫn còn nhớ nhung tình cũ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt bổn vương – Tô Chính, đưa Vương phi đến nhà bếp sau viện sửa tính, đợi khi nào biết lỗi thì đưa trở lại.”
Tên thị vệ cao lớn đứng sau lưng Tống Cảnh Lân nghe vậy có chút ngạc nhiên, dù sao Tạ Thư Dữ cũng là Vương phi vừa mới cưới, lại là do Hoàng thượng chỉ định, hành động này của Tống Cảnh Lân rõ ràng là không ổn. Nhưng hắn ta từ trước đến nay trung thành với chủ, Tống Cảnh Lân nói gì hắn ta làm nấy.
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Tô Chính người thì dữ dằn mà nói năng thì ít, kẹp lấy cánh tay Tạ Thư Dữ kéo cậu ra sau viện, thân thể nhỏ bé của Tạ Thư Dữ làm sao chịu nổi tốc độ này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giây tiếp theo đã bị ném xuống đất ở sân sau.
“Truyền khẩu dụ của Vương gia, Tân Vương phi hành vi không đúng mực, phạt đến nhà bếp sau viện làm việc, lấy đó làm răn đe.”
Lời này vừa dứt, tất cả những người hầu đang làm việc ở sân sau đều xôn xao. Đêm tân hôn, Tân Vương phi vẫn còn mặc hỷ phục đã bị vứt bỏ ở sân sau làm người hầu, cảnh tượng này ai đã từng thấy?
Tô Chính nói xong liền rời đi, Tạ Thư Dữ dưới ánh mắt của đám người hầu bò dậy, phủi bụi trên váy một cách thong thả.
Tạ Thư Dữ là người dễ gần, chẳng hề quan tâm đến việc mình là Vương phi bị thất sủng, nhiệt tình chào hỏi mọi người: “Mọi người bận rộn nhỉ, giờ này rồi mà vẫn chưa nghỉ ngơi à?”
Không ai dám trả lời cậu.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc có vẻ chỉnh tề hơn chen qua đám đông đi ra giữa, Tạ Thư Dữ nghe những người hầu gọi ông ta, người này chắc là quản gia của Vương phủ, họ Cao.
Quản gia Cao: “Khẩu dụ của Vương gia các ngươi cũng đã nghe thấy, từ đêm nay trở đi, tất cả công việc ở nhà bếp đều chia cho Tân Vương phi một phần.”
Quản gia Cao chính là người đứng đầu đám người hầu, ông ta đã lên tiếng, mọi người lập tức xôn xao, mấy người gan lớn đã ném những chiếc khăn lau bẩn trong tay xuống chân Tạ Thư Dữ.
Tạ Thư Dữ chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sinh bệnh, chẳng ai thay mình.”
Cậu tự an ủi bản thân việc bị đày xuống sân sau không phải là hoàn toàn xấu, ít nhất ở đây không bị tên Vương gia chó chết kia giám sát, tự do hơn, đợi khi cậu nắm rõ đường lối trong Vương phủ, muốn bỏ trốn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dữ liền thở phào nhẹ nhõm.
Bản thân cậu vốn là người mở quán ăn, bình thường làm việc cũng không ít, vừa dọn dẹp được phòng ăn vừa xuống được bếp, muốn sống sót ở nhà bếp cũng không phải chuyện khó. Cậu không sợ bẩn, nhặt chiếc khăn lau dưới chân lên vẩy vài cái, nói: “Thôi được rồi, đã là người quản lý lên tiếng rồi, muốn ta làm gì thì cứ nói thẳng, đừng có giấu giếm.”
“Trong bếp còn một sọt bát chưa rửa!”
“Nguyên liệu cần dùng cho sáng mai vẫn chưa chuẩn bị xong!”
“Lan can chưa lau!”
“Đại… Đại Hoàng vẫn chưa được dắt đi dạo!”
Khóe miệng Tạ Thư Dữ giật giật, ném luôn chiếc khăn xuống đất: “Dắt chó cũng sai ta! Mời các ngươi đến đây ăn không ngồi rồi à!”
Câu nói này mang đầy khí chất của bà chủ, mọi người lập tức bị cậu dọa sợ, đành phải lủi thủi giải tán.
Tuy đã lấy lại được khí thế, nhưng quản gia Cao vẫn giao cho Tạ Thư Dữ mấy việc, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Tạ Thư Dữ đành nghiến răng làm việc. Đến khi cậu làm xong việc thì đã là nửa đêm, Tạ Thư Dữ định đi nghỉ ngơi, nhưng lại nhớ ra mình không có chỗ ngủ! Chẳng lẽ phải quay lại ngủ chung giường với Tống Cảnh Lân sao?
Chỉ nghĩ đến thôi Tạ Thư Dữ đã thấy rợn người, lại thêm mệt mỏi quá độ, cậu bèn tìm đại một cái cột chắn gió dựa vào, ngồi khoanh chân trên đất ngủ thiếp đi…
Không biết ngủ được bao lâu, một luồng nước lạnh như băng đột nhiên dội lên người Tạ Thư Dữ. Cái lạnh thấu xương khiến Tạ Thư Dữ bừng tỉnh, nhưng trước mắt nào còn bóng người, chỉ có một cái thùng gỗ vẫn còn đang lăn lông lốc.