Trời vừa hửng sáng, Tạ Thư Dữ mới chợp mắt được một lúc thì bị ai đó ác ý hắt nước lạnh vào người, tức giận bốc lên ngùn ngụt. Cậu lạnh lùng nhìn quanh, nheo mắt về phía một cái cột không xa…
Tạ Thư Dữ cười khẩy, sải bước nhanh đến đó. Núp sau cột, đang cười thầm chính là hai tên nhóc con, một béo một gầy, nhìn trang phục là người hầu trong phủ. Tạ Thư Dữ túm mỗi tay một đứa, lôi mạnh cả hai ra ném xuống đất.
“Làm cái gì đấy! Động tay động chân với người ta!”
Tên gầy nhẳng như khỉ vừa mở miệng than phiền, Tạ Thư Dữ liền vớ lấy cái thùng gỗ dưới đất úp lên đầu hắn ta, rồi vỗ mạnh một cái! Thằng bé choáng váng đầu óc, lồm cồm chửi bới: “Ngươi dám giở trò với ta! Ta là đồng hương của Cao quản gia, ngươi có tin ta mách ông ấy không!”
“Nhìn ngươi kìa, còn bày đặt mách lẻo, sao không mách thẳng lên vua luôn đi?” Tạ Thư Dữ bực dọc nói, “Mấy đứa nhóc ranh con không lo học hành, lại đi hắt nước vào người khác, ta có làm gì đắc tội với các ngươi đâu.”
Thực ra trong lòng Tạ Thư Dữ cũng đoán được tại sao chúng lại nhắm vào mình. Bọn người hầu này ngày thường bị sai bảo, ắt hẳn phải chịu không ít uất ức, nay có một vị phi tử thất sủng bị đày xuống làm việc cùng chúng, chẳng phải là cơ hội tốt để chúng trút giận sao? Nếu là tên ngốc kia thì chắc chắn sẽ cắn răng chịu đựng, nhưng xui xẻo thay lại gặp phải Tạ Thư Dữ – kẻ cứng đầu cứng cổ này.
Thằng bé gầy nhẳng vênh váo nói: “Một ả phi tử bị phế như ngươi cũng dám láo xược, trời sáng rồi còn chưa dậy làm việc! Ta đây đang dạy ngươi làm người đấy!”
Nghe vậy, Tạ Thư Dữ chẳng những không tức giận mà còn nhếch mép cười.
“Ta đây thân kim chi ngọc diệp yếu ớt, bị các ngươi hắt nước rồi lại còn phơi gió, không chừng lát nữa sẽ ốm mất. Nếu ta bệnh mà chết, hai đứa các ngươi cũng toi mạng.” Tạ Thư Dữ cố ý hạ giọng dọa dẫm, còn giả vờ ho khan vài tiếng.
Thằng bé gầy và thằng béo bên cạnh mặt mày tái mét, dường như nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nhau.
Tạ Thư Dữ nói tiếp: “Vương gia có thể đày ta đến đây, ngày nào đó vui lên lại có thể gọi ta về, huống hồ, cho dù ta không còn là Vương phi, ta vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Tạ, các ngươi nghĩ mạng các ngươi đáng giá hay mạng ta đáng giá hơn?”
Hai đứa nghe vậy run lẩy bẩy, vội vàng lấy tay áo bẩn thỉu định lau nước cho Tạ Thư Dữ, sợ Cậu thật sự lăn ra chết.
Tạ Thư Dữ nhẹ nhàng hất tay chúng ra: “Giờ thì biết sợ rồi à, lúc nãy chẳng phải còn hung hăng lắm sao? Muốn ta không truy cứu cũng được, các ngươi phải tỏ chút thành ý.”
“Vương phi nương nương tha mạng, dù người có bảo chúng tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng được, xin đừng lấy mạng chúng tôi!”
Cả hai đứa dập đầu van xin, thấy Tạ Thư Dữ chìa tay ra, xòe lòng bàn tay.
Hai đứa ngơ ngác, thấy Tạ Thư Dữ lại chầm chậm miết ngón tay.
Bỗng nhiên chúng hiểu ra, lục lọi khắp người gom góp được ít bạc vụn đặt vào tay Tạ Thư Dữ. Tạ Thư Dữ lắc đầu, đêm qua trước khi đi ngủ Cậu đã tính toán phải dành dụm ít tiền để sau này cao chạy xa bay, nào ngờ hai đứa này chỉ có chút của nả thế này, tuy Cậu không rõ vật giá thời này ra sao, nhưng chừng này chắc chẳng sống được bao lâu.
“Thôi thì, có còn hơn không,” Tạ Thư Dữ cất số bạc vụn đi, “Nể các ngươi đã có thành ý, ta tha cho lần này, đừng để có lần sau.”
“Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi!”
“Tối qua còn mấy cái bát chưa rửa, hai đứa rảnh rỗi thế này thì tiện thể làm luôn đi.”
Hai đứa cũng không dám cãi, vâng dạ rồi chuồn thẳng.
Bị chúng quấy rầy một trận, Tạ Thư Dữ cũng hết hứng ngủ nướng. Cậu nghĩ đến chuyện ra bếp nhóm lửa hong khô quần áo, kẻo lúc nữa lại cảm lạnh thật, ai ngờ vừa vào đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Mùi dầu ăn thoang thoảng còn vương vấn trong không khí, hương gạo thơm dịu nhẹ, cùng mùi tanh của thịt sống chưa qua chế biến… Tạ lão bản bỗng dưng nhớ đến quán ăn nhỏ của mình.
Cậu vừa ngồi sưởi lửa vừa thèm thuồng. Không trách Cậu được, từ tối qua đến giờ Cậu chưa có gì vào bụng, lại còn bị tên vương gia chó má kia bắt làm bao nhiêu việc nặng nhọc, giờ bụng đói meo, không kiếm gì ăn thật không chịu nổi.
“Để ta xem thời cổ đại này có nguyên liệu gì đặc biệt không, lạc, nấm hương, vừng đen… gì toàn đồ bình thường,” Tạ Thư Dữ đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhiên vui vẻ, “Ồ, còn có cả cá thu nữa chứ.”
Tạ Thư Dữ thành thạo cầm con cá thu còn sống trên mâm gỗ, thè lưỡi liếm nhẹ môi.
“Bé cưng à, sáng nay ta sẽ ăn ngươi nhé.”
…
Qua giờ Mão (5-7h sáng), người hầu trong vương phủ lần lượt thức dậy làm việc. Chỉ là sáng nay vừa tỉnh dậy, mọi người đã bị một mùi hương lạ lùng quyến rũ, nhận ra mùi thơm ấy bay ra từ nhà bếp phía sau, cả đám túm tụm ở cửa ngó vào, cảnh tượng bên trong khiến ai nấy đều ngẩn ngơ.
Trên bàn đã bày biện vài món ăn khác nhau, Tạ Thư Dữ đứng trước bếp, tay cầm chảo tay múc canh, động tác thuần thục khiến đầu bếp chính cũng phải thán phục.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở cửa, Tạ Thư Dữ biết đã có người đến, Cậu cũng chẳng câu nệ, cười nói tự nhiên: “Dậy hết rồi à, mau rửa mặt rồi ăn sáng. Tuy tối qua mọi người đối xử với ta hơi quá đáng, nhưng sau này gặp nhau suốt, vẫn nên hòa thuận với nhau.”
Câu nói này khiến đám người hầu có chút lúng túng. Người “con gái” dung mạo diễm lệ trước mặt tuy là phi tử bị phế truất, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình giàu sang, vốn dĩ là chủ nhân, nay lại dùng giọng điệu khách sáo ân cần nói chuyện với họ, đây là đãi ngộ mà họ chưa từng có!
Huống hồ – Tạ Thư Dữ đang nấu ăn, Vương phi đích thân làm bữa sáng cho họ!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ăn cho nóng.” Tạ Thư Dữ bật cười trước vẻ mặt ngỡ ngàng của bọn họ, bày món cuối cùng lên bàn.
Tạ Thư Dữ biết nếu Cậu không ăn trước, bọn họ cũng không dám ăn, nên Cậu gắp một viên chả cá thu bỏ vào miệng. Cậu gật đầu hài lòng, ra hiệu cho đám người hầu mau vào ăn.
Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám bước lên trước. Bỗng nhiên, không biết bụng ai réo lên một tiếng, cộng thêm mùi thơm thức ăn như cái móc câu, thế này ai cũng không nhịn được nữa, ào ào chen vào bếp.
Ban đầu mọi người không mấy kỳ vọng vào món ăn do “tiểu thư khuê các” Tạ Thư Dữ nấu, nào ngờ vừa cho vào miệng đã thực sự kinh ngạc.
“Vương phi nương nương trước kia… người có phải là đầu bếp không?”
“Vô lễ! Nương nương là tiểu thư con nhà gia giáo, sao có thể là đầu bếp được!”
“Nhưng mà tài nấu nướng này cũng quá cao siêu! Còn ngon hơn cả Thái đầu bếp nữa!”
Mấy cô bé ríu rít bàn tán, vừa ăn vừa cảm động đến rưng rưng nước mắt. Cơm trong bát họ không phải cơm trắng thông thường, mà là cơm rang được nấu bằng gạo nếp trộn với lạc rang giã nhỏ, nấm hương thái hạt lựu, cần tây cắt nhỏ và vừng đen, mỗi miếng đều thơm ngon dẻo quánh, dư vị khó quên; còn canh trong nồi là canh chả cá thu, Tạ Thư Dữ đã đặc biệt chọn con cá thu tươi ngon, thịt chắc nịch, Cậu băm nhỏ thịt cá rồi trộn với lòng đỏ trứng, sau đó vo thành từng viên chả, viên nào viên nấy đều dai giòn sần sật!
Một khi đã ăn ngon miệng, cả đám cũng chẳng còn giữ ý tứ, đến giọt canh cuối cùng trong nồi cũng tranh nhau húp sạch.
“Ai lấy mất nửa viên chả trong bát ta rồi! Có đạo đức không vậy!”
“Cơm nếp đâu? Cơm đâu hết rồi! Ai mặt dày ăn thêm thì nhả ra cho ta!”
“Ta chưa no, ai tốt lòng cho ta húp miếng canh đi, ta sẽ giúp ngươi gánh nước làm việc!”
Tạ Thư Dữ dựa vào bàn, cười nghiêng ngả trước bộ dạng như quỷ đói của bọn họ, đến nỗi khi Tô Chính lĩnh mệnh Tống Cảnh Lân đến xem tình hình của Tạ Thư Dữ, cả nhà bếp bừa bộn, chẳng ai buồn để ý đến vị thị vệ đại nhân này…
Tô Chính: …
Tô Chính: Mấy người kiếp trước chưa được ăn cơm à?
“Tô thị vệ, đến đúng lúc lắm, cùng ăn bữa cơm đạm bạc nhé.” Tạ Thư Dữ mở vung nồi định múc cơm cho Tô Chính, phát hiện chẳng còn hột cơm nào, đáy nồi còn sạch hơn cả mặt hắn! Tạ Thư Dữ lặng lẽ đậy vung lại, “Tô thị vệ, đến không đúng lúc rồi, cơm bị ăn hết sạch rồi.”
Tô Chính: Ngươi hiểu thế nào là tự mâu thuẫn đấy.
Tô Chính vốn lĩnh mệnh Tống Cảnh Lân đến xem Tạ Thư Dữ sống ở nhà bếp thế nào, cứ tưởng tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé này sẽ kêu ca thảm thiết, nào ngờ Tạ Thư Dữ lại hòa nhập với đám người hầu rất tốt…
Tô Chính: “Thuộc hạ lĩnh Vương gia khẩu dụ đến xem xét tình hình sám hối của nương nương, nếu nương nương đã hối lỗi, Vương gia sẽ không truy cứu chuyện cũ mà cho nương nương quay về…”
Tạ Thư Dữ giật nảy mình, hắn còn muốn dò la phía sau cho kỹ để tiện đường cao chạy xa bay, nếu thật sự bị gọi về chẳng phải công cốc sao? Vội vàng nói: “Tô thị vệ không biết, ta chính là con khỉ dưới núi Ngũ Hành, không giam ta năm trăm năm ta sẽ không hối cải, làm phiền ngươi về bẩm báo Vương gia đừng bận tâm đến ta nữa, cứ để ta ở hậu viện này… sám hối cả đời!”
Nói xong, Tạ Thư Dữ cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
Tô Chính: …
Tô Chính không hiểu nổi Tạ Thư Dữ rốt cuộc nghĩ gì, tiểu thư khuê các nhà nào lại cam tâm tình nguyện ở hậu viện làm người hầu? Hắb lắc đầu định quay về bẩm báo, lại bị Tạ Thư Dữ nhẹ nhàng kéo tay áo.
“Nhưng mà Tô thị vệ đã đến rồi, ta cũng ngại để ngươi về tay không,” Tạ Thư Dữ cười tươi như hoa, “Ngươi đợi chút, ta làm cho ngươi món này.”
Tô Chính khó hiểu, khoảng một khắc sau, Tạ Thư Dữ đưa hắb ta một gói giấy dầu được gấp cẩn thận. Bên trong gói giấy là thứ gì đó nóng hổi, nặng trĩu, thoang thoảng mùi thơm quyến rũ. Tô Chính tò mò mở ra, thấy bên trong gói giấy là mấy xiên đồ chiên vàng ươm, thơm phức!
Tạ Thư Dữ: “Tô thị vệ ngày thường vất vả, ăn chút đồ ăn vặt lót dạ, sau này có dịp ghé nhà bếp tìm ta, ta sẽ làm cho ngươi mấy món ngon.”
Tô Chính vô cùng ngạc nhiên, hắn ta bận rộn cả buổi sáng, bụng đã đói meo, xiên đồ chiên mà Tạ Thư Dữ làm riêng cho hắn ta quả là cơn mưa đúng lúc.
Dưới ánh mắt thèm thuồng của đám người hầu, hắn ta rời khỏi nhà bếp, quay về tiền viện mới lấy gói giấy dầu ra, do dự nếm thử một miếng… Công bằng mà nói, mấy xiên đồ chiên này thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng không biết Tạ Thư Dữ đã thêm gia vị gì mà lại khơi dậy hương thơm tuyệt vời của nguyên liệu, Tô Chính Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, chưa từng được ăn xiên chiên nào ngon như thế này!
“Tô Chính, chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau, Tô Chính vội vàng giấu xiên chiên ra sau lưng.
Tống Cảnh Lân ngồi trên xe lăn, bộ hắc y càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng vô cảm. Tô Chính nhớ lại hình ảnh Tạ Thư Dữ sống ung dung tự tại ở hậu viện, giọng nói ngập ngừng: “Vương phi hắn… hắn ở hậu viện sống rất tốt.”
Tống Cảnh Lân nhíu mày: “Ý ngươi là sao?”
Tô Chính: “Vương phi đang ở nhà bếp nấu nướng, hòa thuận với đám người hầu, tài nấu nướng cao siêu đã chinh phục gần nửa người hầu trong vương phủ.”
Tô Chính ngại nói, trong đó có cả hắn ta.
Tống Cảnh Lân như nghe được chuyện hoang đường, hơi cau mày, nghĩ đi nghĩ lại: “Ngươi nói tài nấu nướng của hắn cao siêu lại còn hòa thuận với đám người hầu?”
Tô Chính gật đầu, cánh mũi khẽ động đậy – mùi thơm của xiên chiên giấu sau lưng không ngừng tỏa ra, hắn ta chỉ mong Tống Cảnh Lân đừng ngửi thấy. May mà Tống Cảnh Lân không hỏi thêm gì, quay xe lăn vào thư phòng, Tô Chính đang lén lút lấy xiên chiên ra định tiếp tục ăn, thì nghe thấy Tống Cảnh Lân lạnh lùng nói: “Lần sau ăn vụng nhớ lau miệng, đừng làm mất mặt vương phủ.”
“Khụ khụ…” Tô Chính nghe vậy, suýt nữa thì bị miếng thịt sặc chết.