Nguyễn Lương Sách nói thêm: “Tôi mua bánh ngọt mận bắc cũng bị con của thím ăn, không biết thím lấy đâu ra mặt mũi đòi tiền lương! Thím biết sữa mạch nha, bánh bích quy xốp giòn bao nhiêu tiền không? Tôi không đòi bồi thường đã là rộng lượng lắm rồi!”
Quần chúng ăn dưa xung quanh nhao nhao thảo luận.
Em bé mới mới hơn một tuổi như Hạ Húc Xuyên nhiều lắm là ăn được nửa bát cơm, ai ăn nhiều đồ như vậy nhìn vào là biết.
Chỉ cần nhìn vụn bánh ngọt mận bắc dính bên mép con trai thím Phàn cũng biết, chắc chắn là con trai bà ta ăn.
Hơn nữa còn có không ít người thấy được con trai bà ta thỉnh thoảng ợ một cái!
“Sao có thể thiếu nhiều như vậy! Đồ của các người tôi đều cho con trai các người ăn, tại sao lại đổ cho tôi! Xem ra tôi nhìn đúng rồi, các người coi tôi là kẻ trộm phải không!” Thím Phàn đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng vỗ đùi gào khan, “Tôi mới đến một tuần lễ, một mực giữ khuôn phép, nếu không đưa tiền lương tôi sẽ không bỏ qua, còn có thiên lý hay không!”
Tiếng nói của bà ta vừa dứt, bụng Hạ Húc Xuyên liền kêu ọc ọc, mím môi nói: “Mẹ, con đói…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play