Một tay kéo một thằng bé tám chín tuổi trách mắng thím Phàn thím giúp việc mới: “Thím giúp em gái tôi trông con như thế này à! Nếu không phải tôi bắt được ngay tại chỗ, thím định lấy hết đồ ăn vặt của cháu tôi cho con trai thím ăn à?
Thím Phàn đứng ở cửa quay lưng về phía Nguyễn Linh, cũng không phát hiện cô ấy đã trở về, chỉ biết người vây xem ngày càng nhiều, đỏ mặt giảo biện: “Đừng có đổ oan cho tôi, tôi đến đây để làm việc! Đây cũng là lần đầu tiên con trai tôi đến đây tìm tôi, ăn cũng là Tráng Tráng ăn mất!”
“Thím nói láo!” Nguyễn Lương Sách tính tình vốn rất tốt cũng không kiềm chế được: “Tôi chân trước đem đồ ăn ngon đến cho cháu trai lớn của tôi, vừa đặt xuống, ngay sau đó thím đã đem đồ ăn ngon đưa cho con trai thím, con trai thím cũng không ở đây một, hai ngày, mỗi ngày thím đều lấy đồ ăn cho nó, đều bị tôi bắt gặp thím còn giảo biện!”
Hạ Húc Xuyên cảm thấy uất ức vô cùng, vì mỗi lần có đồ ăn ngon mà cậu mình đem đến đều bị người khác lấy mất.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Linh đẩy đám người đi đến, liền đưa hai bàn tay nhỏ bé gọi: “Mẹ, mẹ...”
Thím Phàn cũng ra vẻ oan ức giành trước một bước nói: “Nguyễn Linh, đây chính là vu oan cho tôi, cô biết tôi mà, tôi một lòng vì Tráng Tráng mà ngay cả con trai mình cũng không chăm sóc, cô nói xem tôi còn có thể có ý đồ gì!”
“Thím trông con giúp tôi, tôi trả tiền lương cho thím, đừng làm ra vẻ như thím bị bắt buộc giúp đỡ! Xem ra hôm nay anh ba tôi bắt được thím lén cho con trai thím ăn, căn bản không phải ngẫu nhiên, mà đã tái phạm rất nhiều lần.” Nguyễn Linh ôm lấy con trai, cậu bé khóc rất thương tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play