Tống Kiến Thiết quýnh lên: “Ba trăm đồng, sao bà không đi cướp đi! Một tháng lương của tôi cộng thêm phụ cấp lương thực và phúc lợi, lại trừ đi tiền điện nước chỉ có hơn bốn mươi đồng, bà như vậy là muốn lấy sạch tiền lương gần tám tháng của tôi!”
Lục Mỹ Cầm trừng ông ta: “Ba trăm đồng ông còn chê nhiều, tiền ông nhét thêm cho Ôn Hinh cùng với mỗi tháng gửi về quê cộng lại cũng phải mấy cái ba trăm, biết nhiều năm như vậy, ông ăn uống đi lại cái nào không tốn tiền của tôi hả, tôi đòi hơn ba trăm thì làm sao?”
Tống Kiến Thiết đuối lý, im lặng!
Quản đốc Ngụy không nhìn nổi: “Tống Kiến Thiết, ông bảo đây gọi là nhân sự hả! Ngay cả mâu thuẫn gia đình cũng không xử lý tốt, bảo sau này làm sao xưởng tín nhiệm được ông! Có phải ông ngay cả tổ trưởng cũng không muốn làm nữa không, không muốn làm thì nhân lúc còn sớm cút đi! Nhà và tiền ông chọn một cái, không thể cái nào cũng đòi chiếm, nếu không, xưởng có quyền thu hồi nhà của ông! Cũng có quyền sa thải ông!”
Tống Kiến Thiết: “...”
Tống Kiến Thiết không ngờ thái độ của quản đốc Ngụy lại cương quyết như vậy, trực tiếp gây áp lực cho ông ta.
Chủ nhiệm phân xưởng không lên được, càng không thể ngay cả tổ trưởng cũng mất, bằng không quá mất mặt.
Lập tức đồng ý trả ba trăm đồng.
Nhưng trước mắt ông ta không lấy ra được nhiều tiền như vậy, dưới sự làm chứng của lãnh đạo ký một thỏa thuận, mỗi tháng trích ra mười lăm đồng trong tiền lương đưa cho Lục Mỹ Cầm, để kế toán trong xưởng trực tiếp khấu trừ và chuyển giao, trả hết trong vòng hai mươi tháng.
Sau đó Ôn Nhiên lại đề nghị có thể dọn đi, nhưng đồ cưới của mẹ cũng phải mang đi, tình cảm không thể lấy lại, những đồ những năm này bỏ ra cũng phải lấy lại.
Ba trăm đồng cũng đã đưa, Tống Kiến Thiết nghĩ có thể mang đi cũng không nhiều, liền đồng ý.
Quản đốc Ngụy viết cho họ chứng nhận, đóng dấu.
Chỉ là thời gian không kịp lúc, lấy được chứng nhận thì cục dân chính cũng đã tan làm, chỉ có thể chờ ngày mai lại làm thủ tục ly hôn.
Tống Kiến Thiết rời văn phòng phân xưởng, rời đi không ngoảnh lại.
Chủ nhiệm Phó và hai trưởng phòng cũng lần lượt rời đi.
Mẹ con Ôn Nhiên chậm rãi bước đi, chưa đi được mấy bước lại bị quản đốc Ngụy gọi lại: “Lục sư phó. khu tập thể còn có một căn phòng trống, chỉ là nhà trệt, hai mẹ con bà nếu không có chỗ ở, thì đến ở tạm trước cũng được.”
“Cảm ơn quản đốc nhiều, khu tập thể có phòng trống thì tốt quá!” Lục Mỹ Cầm cảm ơn, rồi nói: “Chuyện ly hôn may nhờ quản đốc, nếu không có khi chúng tôi một đồng cũng không lấy được, cũng sẽ không thuận lợi ly hôn như vậy.”
Quản đốc Ngụy cười đáp: “Một cái nhấc tay mà thôi, bà cũng là công nhân trong xưởng, giúp đồng chí trong xưởng giải quyết khó khăn cuộc sống cũng là tôi nên làm, tôi đưa hai người đi xem nhà trước.”
“Vâng, cảm ơn rất nhiều!” Lục Mỹ Cầm không biết nên nói gì cho phải, người này không phải quản đốc, mà là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn.
Ôn Nhiên cũng cảm thấy quản tốt quá tốt, do dự một chút, hỏi: “Quản đốc, tôi có thể hỏi tại sao ngài lại giúp chúng tôi như vậy không?”
“Ha ha ha...” Quản đốc Ngụy cười lảng đi: “Không phải chủ nhiệm Phó nói chú thấu tình đạt lý sao, chú là thấu tình đạt lý đó! Sau này gọi chú là chú Ngụy là được, gọi quản đốc quá xa lạ.”
Ông với Thẩm Triệu Đình có quan hệ thân thiết, khi còn bé Thẩm Nam Chinh cũng là ông nhìn lớn lên, vả lại Trung Hoa, mao đài cũng đã nhận, không có lý do không giúp gì.