Tống Kiến Thiết phản ứng lại, nói: “Nhà làm gì có tài sản nào, chỉ có căn hộ đơn vị phân cho, nồi niêng xoong chảo, quần áo cũng không đáng giá bao nhiêu. Sau khi ly hôn ta khẳng định không thể dọn đi, phải dọn đi cũng là bà ta dọn đi!”

“Tôi dọn đi?” Lục Mỹ Cầm đã sớm nghĩ xong sau khi ly dị sẽ ở đâu, nhưng vẫn phản bác lại: “Ông để tôi và con gái ngủ ngoài đường?”

Tống Kiến Thiết căm tức: “Là bà nhất quyết ly hôn, bà không đi chẳng lẽ tôi đi!”

“Chẳng lẽ ông không muốn ly?” Lục Mỹ Cầm hỏi ngược lại: “Ông không muốn ly ông tới đây làm gì, vừa ông nói nhiều như thế tưởng người khác điếc sao?”

Tống Kiến Thiết: “...”

Tống Kiến Thiết không đáp lại được.

Quản đốc Ngụy cuối cùng biết, Ôn Nhiên miệng mồm lanh lợi là giống với Lục Mỹ Cầm.

Kỹ năng phản bác người này, không thể không phục.

Tiếp lời bà: “Như này đi, chứng nhận tôi có thể viết, để cho con gái ông làm chủ, con bé đồng ý ở cùng với ai, nhà này liền thuộc về người đó!”

“Không được, con bé nhất định sẽ chọn Lục Mỹ Cầm.” Tống Kiến Thiết dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Ôn Nhiên sẽ không chọn mình.

Quản đốc Ngụy chân thành nói: “Lão Tống, ông là nam đồng chí, lại là tổ trưởng của phân xưởng, còn có rất nhiều cơ hội, không thể luôn tính toán với nữ đồng chí!

Tính toán có đôi khi là chuyện tốt, nhưng đặt trong gia đình lại không được. Ông nghĩ xem sau khi ông ly hôn có thể ở trong ký túc xá độc thân của phân xưởng, ông bảo Lục sư phó và con gái ông đi đâu ở?

Lần này ông không được chọn làm chủ nhiệm phân xưởng phải tự mình tìm ra vấn đề, không ngừng cố gắng sau này vẫn còn cơ hội. Lại nói sau này trong xưởng sẽ còn chia nhà, đến lúc đó nói không chừng ông lại có cơ hội!”

Mặt Tống Kiến Thiết như đổ bảng màu, đủ loại màu sắc.

Lục Mỹ Cầm nhất thời sửng sốt, không ngờ quản đốc lại giúp một cách thiên vị như vậy.

Ôn Nhiên cũng không hiểu sao quản đốc lại giúp hai mẹ con cô.

Trong xưởng không phải không có ly hôn, những cuộc ly hôn kia phần lớn là phụ nữ dọn chăn gối dời đi.

Khuyên đàng trai đi như vậy, không giống phong cách trong xưởng, cũng không giống tác phong của người thời đại này. Hơn nữa không mất một tháng là không ly hôn được, quản đốc Ngụy chấp nhận nhanh như vậy là lần đầu thấy.

Chủ nhiệm Phó và hai trưởng phòng lại càng khó hiểu hơn.

Tuy nhiên, chủ nhiệm Phó phản ứng lại đầu tiên, hùa theo nói: “Vẫn là quản đốc thấu tình đạt lý!”

Hai trưởng phòng còn lại cũng rối tít tán dương đề nghị của quản đốc.

Nhưng Tống Kiến Thiết đâu có ngốc, biết làm lãnh đạo giỏi vẽ bánh, cũng biết quản đốc thiên vị Lục Mỹ Cầm.

Không trúng tuyển chủ nhiệm phân xưởng, càng không thể không có nhà, thề sống chết không buông.

Kiên trì nói: “Quản đốc, nhà được xưởng phân cho tôi, tôi nhiều nhất là nhường một bước, để bà ta ly hôn không phải dọn khỏi nhà, bảo tôi dọn đi là nhất định không thể. Lỡ như ta tái hôn mà nói, bà ta phải dọn ra ngoài vô điều kiện.”

Lục Mỹ Cầm không muốn tranh luận với ông ta, vốn cũng không định đòi nhà, nhà đúng là xưởng phân cho ông ta.

Chỉ cái tính cách không nói lý của bà Tống, không chừng còn lấy chết đe dọa nữa, nghĩ một chút cũng thấy khó chịu.

Lãnh đạo có thể viết chứng nhận đã không dễ, dù thế nào có thể ly hôn thuận lợi là được rồi, dựa theo mấy ngày nay thương lượng cùng Ôn Nhiên, nói: “Quản đốc, ly hôn không dọn đi, nói ra sẽ khiến người chê cười, tôi cũng không phải người không mặt không da như thế, ông ta trả cho tôi ba trăm trong một lần, tôi làm xong thủ tục ly hôn liền dọn ra ngoài!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play