Em cũng đừng rối rắm chuyện kiếp trước nữa, những chuyện đó đều đã qua rồi, có anh đây thì em không cần phải sợ hãi, có chuyện gì không vui thì đừng giấu ở trong lòng, trút giận lên anh cũng tốt, xem anh là gốc cây cũng được, ngàn vạn lần đừng tức đến mức khiến mình lâm bệnh.
Em không biết, thật ta anh rất sợ em nhớ lại chuyện trước kia, cũng sợ em lại rối rắm trong lòng, cho nên luôn nghĩ cách chọc cho em vui. Đời này sống lại tâm nguyện lớn nhất là sớm có thể cưới em về nhà, để em không phải chịu cực khổ nữa.”
Ôn Nhiên có thể cảm nhận được tâm ý của anh, cũng cảm nhận được anh là thật lòng, nước mắt không khống chế được chảy xuống, nức nở nói: “Khi mới vừa nhớ lại những chuyện kiếp trước, vốn em định trốn anh xa một chút. Đến chết còn không thể sinh cho anh một đứa con, cảm thấy rất áy náy, ai biết anh lại tự mình qua đây.
Anh biết em phải hạ quyết tâm lớn thế nào mới quyết định ở bên anh lần nữa không? Em rất sợ không thể sinh con giống kiếp trước......”
Thẩm Nam Chinh đau lòng lau đi nước mắt của cô: “Không sinh được thì không cần sinh, em không cần tự tạo áp lực cho mình, chúng ta không phải không có con thì không được.”
“Nhưng mà anh thích trẻ con!” Ôn Nhiên cố gắng không để cho mình rớt nước mắt: “Anh nhận nuôi Giai Ân, đối với Giai Ân tốt như vậy, mỗi lần về nhà liền ôm lấy con bé, còn mua váy cho con bé, các loại đồ chơi, mang con bé đi trò chơi công viên, dạy con bé viết chữ......”
Thẩm Nam Chinh nhớ đến con gái nuôi không thân thuộc kia không ngừng hối hận: “Anh đều vì em, muốn nuôi một đứa trẻ để dỗ em vui. Sớm biết con bé làm em không vui, anh còn nuôi con bé làm cái gì!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play