Ông ấy vẫn đánh giá cao kiểu người kiên trì này, phải truy cầu cuộc sống thì mới sống có ý nghĩa được.
Ôn Nhiên bị gắp thức ăn không ngừng cảm thấy có chút ngại, sao cô lại ăn không thấy sủi cảo cá nhỏ mà toàn là thịt thế này.
Thẩm Nam Chinh đặt biệt chăm sóc quá rõ ràng.
Gắp hai viên bỏ vào chén anh: “Em ăn không hết, anh ăn giúp em hai viên.”
“Được.” Thẩm Nam Chinh bỏ vào trong miệng ăn đến ngon lành.
Ăn cơm xong, ông Nghiêm lại dạy cô thêm một chút chuẩn bị đi về trước.
Thẩm Nam Chinh vừa lúc muốn đưa Ôn Nhiên đến chỗ mẹ, mở miệng nói: “Ông Nghiêm, tôi đưa ông đi, đúng lúc tiện đường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT