Edit: Tiểu N
Mãi đến khi xe lăn bánh, mấy đồng nghiệp đi cùng vẫn còn trêu chọc Lục Viễn Phong, chê hắn do dự, không dứt khoát, chẳng ra dáng đàn ông gì cả. Lúc đó đáng lẽ nên quay đầu lại, ít nhất cũng phải nói rõ ràng, định ra mối quan hệ trước đã, rồi sau đó hẵng tính đến chuyện tìm cách đưa cô ấy lên thành phố.
Lưu Chí cũng góp lời, bảo nếu có cô gái nào đối xử với hắn ta tốt như thế, hắn ta lập tức sẽ lấy thân báo đáp ngay.
Còn về chuyện cô ấy có muốn lên thành phố hay không, đám đàn ông này chẳng phải tự cao tự đại, mà là thực tế trước mắt rất rõ ràng: khoảng cách giữa thành thị và nông thôn quá lớn. Người có hộ khẩu thành phố mỗi tháng được nhà nước cấp phiếu lương thực, trẻ sơ sinh còn có phiếu sữa, có thể đến trạm sữa đặt mua. Đến tuổi thì có trường học, lớn lên có cơ hội thi tuyển làm công nhân.
Nhà ở do nhà máy phân, khám bệnh không tốn tiền, con cái được học ở trường dành riêng cho con em công nhân viên. Bởi vậy mới nói, đây là “bát cơm sắt” đó.
Còn nông thôn thì sao? Chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy đoạn cuối rồi: cưới vợ sinh con, nếu cha mẹ có tiền cho con đi học thì còn có cơ hội, không thì cứ làm nông cả đời.
Nếu học giỏi như Phương Cẩm Tú đây, có thể học đến cấp ba, nghe thì có vẻ hay đấy, nhưng thời buổi này lại không thể thi đại học, tốt nghiệp xong cũng chẳng được phân công việc, cuối cùng vẫn phải quay về nông thôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT