Editor: Moonliz

Sở Tương ngồi trong phòng mình suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với tên Cố Giác kia thì hơn, hôm nay cũng nhờ có Cố Hành xuất hiện nên mới khiến cô nhớ ra nhiều thứ hơn.

Với tư cách là nam chính, đương nhiên Cố Giác không thể mãi là một kẻ phóng túng không học hành gì, theo sự phát triển của cốt truyện, anh ta sẽ trưởng thành rồi thành người đứng đầu nhà họ Cố - người mà nói một không hai, và trong quá trình đó, tất nhiên Cố Hành cũng sẽ bị biến thành vật kê chân.

Cố Hành luôn không đồng ý việc Cố Giác ở bên Tô Nhuyễn Nhuyễn, vì vậy anh luôn đứng ở thế đối lập với nam nữ chính. Trong một lần Cố Hành bị tai nạn xe, anh đã hôn mê trong bệnh viện một thời gian dài, và khi đó Cố Giác đã đứng ra gánh vác trọng trách quan trọng này.

Cho nên khi Cố Hành tỉnh lại, Cố Giác đã trở thành người có tiếng nói lớn nhất nhà họ Cố, hai anh em này hoàn toàn lật mặt, bao quanh bởi việc tranh quyền đoạt lợi.

Quả thực Cố Hành là một người độc ác, anh hoàn toàn không nghe lời khuyên hòa giải từ mẹ mình, liên tiếp ra tay ép buộc Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn rơi vào hiểm cảnh nhiều lần, nhưng dù sao nam nữ chính cũng có hào quang, cuối cùng nhân vật phản diện lớn nhất là Cố Hành vẫn rơi xuống biển và bỏ mạng.

Khi Cố Giác hoàn toàn kiểm soát được nhà họ Cố, anh ta quay lại đối phó với nhà họ Sở, tất nhiên Sở Tương cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Sở Tương ngồi trên ghế sofa xoa xoa cằm, suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, hiện tại ba cô đang đàm phán kinh doanh ở nước ngoài, chắc chắn là không thể về ngay được, em trai cô vẫn còn là học sinh lớp 12, cũng không giúp được cô trong những chuyện như thế này

Trần Uyển Nhu thiên vị con trai út, bà ấy hoàn toàn tán thành chuyện Cố Giác và Sở Tương đính hôn, dù sao có mối quan hệ với nhà họ Sở, sau này dù Cố Giác dù có bị Cố Hành đè xuống thì cũng sẽ không sống quá tệ, vì vậy Trần Uyển Nhu chắc chắn sẽ không muốn Cố Giác và Sở Tương hủy bỏ hôn ước.​​​​​​​​​​​​​​​​

Sở Tương là cả cả của nhà họ Chu, tất nhiên chuyện hôn nhân của cô không thể do một mình Cố Giác quyết định. Nhưng tình cảm giữa Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn vững chắc như vàng, nếu Cố Giác nhất quyết đòi hủy hôn, mà cô cũng phối hợp thật tốt, thì chẳng lẽ hôn ước này không thể huỷ được hay sao?

Hai ngày sau, Sở Tương đến gặp Cố Giác, người đang bị tạm giam. Chỉ trong thời gian ngắn, cậu hai của nhà họ Cố, người lúc nào cũng kiêu ngạo, nay lại vô cùng nhếch nhác. Đúng kiểu “oan gia ngõ hẹp”, vừa thấy Sở Tương, khóe miệng anh ta đã nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: "Cô đến để cười nhạo tôi à?”

Cố Giác chưa từng bị bắt vào đồn cảnh sát bao giờ, đây là lần đầu tiên. Ban đầu, anh ta còn nghĩ mình chỉ đi dạo một vòng rồi sẽ nhanh chóng được thả ra, nhưng hóa ra anh ta đã tính toán sai lầm. Đây có lẽ là lần thảm hại nhất trong cuộc đời anh ta.

Sở Tương thì lại có tâm trạng rất tốt, mỉm cười nói: "Cố Giác, chẳng phải anh muốn hủy hôn với tôi à? Tôi đồng ý.”

Cố Giác sững người: “Cô nói gì?”

Sở Tương lặp lại: “Tôi nói tôi đồng ý hủy hôn với anh.”

Sau khi ngạc nhiên, ánh mắt Cố Giác lập tức lộ vẻ nghi ngờ. Anh ta lớn lên cùng Sở Tương, ít nhiều cũng hiểu rõ cô. Sở Tương là người không chấp nhận nổi hạt cát trong mắt, tính chiếm hữu lại cực kỳ mạnh mẽ. Hồi nhỏ, có lần hai người chơi trò gia đình, anh ta đóng vai chú rể còn Sở Tương làm cô dâu. Kể từ đó, Sở Tương không bao giờ cho phép bất kỳ cô gái nào khác đóng vai vợ của anh ta nữa.

Cố Giác luôn phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt này, vì thế càng cố tình chống đối, trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Hai người vốn như nước với lửa, nhưng trước đây, Sở Tương chưa từng chủ động đề nghị hủy hôn bao giờ.

Anh ta nghi ngờ Sở Tương đang giăng bẫy để chờ mình nhảy vào.

Ánh mắt anh ta đầy dò xét: “Cô có ý gì?”

Sở Tương thản nhiên đáp: “Chúng ta đấu qua đấu lại nhiều năm như vậy, tôi cũng thấy chán rồi. Nếu anh không thích tôi, vậy thì tôi cũng chẳng việc gì phải ép buộc. Hủy hôn có lợi cho cả hai. Từ nay, anh muốn ở bên ai thì cứ ở bên người đó, tôi cũng sẽ tìm người thực sự yêu thương mình.”

Cố Giác hỏi lại: “Cô nói thật?”

Sở Tương gật đầu: “Đương nhiên là thật. Nhưng chuyện này còn cần anh cố gắng một chút, thuyết phục gia đình anh đồng ý hủy hôn. Còn về phía tôi, tôi sẽ tự thuyết phục ba tôi.”

Cố Giác vẫn không dám tin hẳn: “Cô không lừa tôi đấy chứ?”

Sở Tương khẽ cười: “Ngày mai anh sẽ được thả khỏi đồn cảnh sát. Cứ xem đó là thành ý của tôi đi.”

Không biết hồi nhỏ Sở Tương đã để lại bóng ma tâm lý gì cho Cố Giác, mà đến giờ anh ta vẫn bán tín bán nghi khi thấy cô tỏ ra chân thành như vậy. Nhưng nếu Sở Tương thực sự muốn hủy hôn, thì đó đúng là điều tốt.

Anh ta bật cười: “Tất nhiên rồi, chuyện hủy hôn này, tôi cầu còn không được.”

Sở Tương không nán lại lâu. Dù sao mục đích cô đến đây cũng chỉ là để thống nhất với Cố Giác một chút. Khi bước ra khỏi đồn cảnh sát, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Nghĩ đến việc bản thân sắp thoát khỏi cái kịch bản “nam nữ chính yêu nhau đầy đau khổ”, là cô đã cảm thấy cuộc đời sau này sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đứng trước cửa đồn cảnh sát, cơn gió thổi qua khiến cô cảm giác như có bụi bay vào mắt, khiến cô hơi ngứa ngáy. Cô giơ tay dụi mắt, vành mắt lại hơi ướt. Hai ngày trước, để diễn với Trần Uyển Nhu, cô đã khóc khá nhiều, mấy hôm nay mí mắt cô vẫn còn hơi đỏ, không biết có phải bị viêm mí mắt không nữa.

Cô nghĩ lát nữa nên đến bệnh viện khám thử.

Bên lề đường, trong một chiếc xe màu đen, trợ lý Doãn đang ngồi ở ghế lái, nhìn cảnh tượng trước mặt mà đồng cảm nói: "Cô Sở lại khóc rồi, không biết cậu Cố đã nói lời khó nghe đến mức nào nữa.”

Người đàn ông ngồi ghế sau đang chăm chú đọc tài liệu. Dù hôm nay là cuối tuần, nhưng anh cũng không để mình rảnh rỗi. Nghe vậy, anh hơi ngước mắt lên.

Cách đó không xa, một cô gái gầy gò đang đứng một mình, mặc chiếc váy xanh hoa nhí, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa trông rất trẻ trung và năng động. Nhưng đôi mắt cô đỏ hoe, long lanh nước mắt, gương mặt xinh đẹp lại đầy vẻ ấm ức, đứng đó một cách cô đơn, trông thật đáng thương.

Trợ lý Doãn lại thở dài: "Đúng là cô Sở si tình với cậu Cố thật.”

Nói thật thì, Cố Hành không cảm thấy Cố Giác có điểm gì đáng để một người si mê đến thế. Chung quy lại, chắc là do cô gái này có “não yêu đương” quá nặng. Nhưng cũng không phải chuyện gì xấu, đầu óc đơn giản thì chỉ biết giày vò nhau với Cố Giác, như vậy ít nhất họ cũng không gây rắc rối ra bên ngoài.

Đây cũng chính là lý do Cố Hành cảm thấy Sở Tương và Cố Giác rất xứng đôi.

Sở Tương không để ý đến chiếc xe bên đường là của nhà họ Cố. Khi cô bước đến gần, cửa kính xe được hạ xuống, trợ lý Doãn lên tiếng chào: "Cô Sở.”

Sở Tương dừng bước: “Trợ lý Doãn?”

Trợ lý Doãn mỉm cười: “Hôm nay là cuối tuần, tôi và Tổng giám đốc Cố đến đưa quần áo sạch cho cậu Cố. Không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Sở Tương nhìn về phía sau.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú và khí chất trầm ổn của Cố Hành. Anh khẽ gật đầu: "Cô Sở."

Sở Tương lễ phép mỉm cười: "Chào anh Cố."

Ánh mắt Cố Hành hơi di chuyển, nhìn thấy đôi mắt cô vẫn còn đỏ, không biết mấy ngày nay cô đã khóc vì Cố Giác bao nhiêu lần, mà mắt lúc nào cũng ngập nước, chan chứa ấm ức.

Điều này khiến anh chợt nhớ đến con thỏ mắt đỏ mà mình từng nuôi hồi nhỏ.

Chỉ tiếc rằng, sau này con thỏ ấy lại chết trong ổ chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play