Editor: Moonliz
Chưa mở cửa ra, nhưng đã có thể nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ từ trong phòng vọng ra.
Nếu là người thông minh, chắc hẳn sẽ biết nên tránh xa khi thấy một người phụ nữ khóc, bởi phụ nữ khi khóc hiếm khi nào nói lý lẽ.
Cố Hành liếc nhìn trợ lý Doãn.
Trợ lý Doãn đành cắn răng bước tới gõ cửa, tay anh ấy vừa chạm vào cửa, thì cánh cửa đã dễ dàng bị đẩy ra, thì ra cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ, và khi cửa mở ra, tiếng khóc trong phòng vang lên mà không hề gặp trở ngại.
Chỉ thấy bà Trần Uyển Nhu khóc như mưa như gió, trông yếu đuối hơn cả Lâm Đại Ngọc, vô cùng đáng thương. Khi thấy có người đến ở cửa, bà ấy nhanh chóng đứng dậy, nức nở chạy lại: "A Hành!"
Trần Uyển Nhu nắm lấy một cánh tay của Cố Hành, như thể chỉ có cách này, bà ấy mới có sức mạnh để không ngã xuống: "A Hành, sao con lại đến đây?"
Đôi mắt Trần Uyển Nhu đẫm lệ, tuy đã lớn tuổi nhưng vì chăm sóc tốt nên trông như mới ngoài ba mươi. Bây giờ bà ấy đang nhìn con trai mình với đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt toát lên vẻ e dè, như thể sợ làm con trai nổi giận.
Cố Hành cụp mắt nhìn tay Trần Uyển Nhu đang nắm lấy tay mình, áo anh đã bị nắm đến mức nhàu nhĩ vài nếp. Cố Hành là người rất cẩn thận, tất cả mọi thứ trên người anh đều được chỉn chu gọn gàng, nhưng những vết nhăn do Trần Uyển Nhu nắm lấy, giống như những vết mực trên tờ giấy trắng, vô cùng thu hút sự chú ý.
Trợ lý Doãn thầm nghĩ không hay, sếp của anh ấy có chứng ám ảnh cưỡng chế, tuy Trần Uyển Nhu là mẹ của anh, có lẽ sếp sẽ không làm mất mặt bà ấy ngay tại chỗ, nhưng nếu tâm trạng của anh xấu đi, thì người gặp rắc rối sẽ là một người làm công như anh ấy.
Trợ lý Doãn tiến lên hai bước: "Phu nhân Cố, xin dì đừng lo lắng, có gì từ từ nói."
Trợ lý Doãn định nhẹ nhàng gỡ tay của Trần Uyển Nhu ra một cách lịch sự nhưng không thô lỗ, nhưng không ngờ lại có người chen vào.
Sở Tương bắt chước nắm lấy cánh tay còn lại của Cố Hành, cô cũng khóc nức nở: "Anh Cố, phải làm sao đây, dì Cố lại bị bệnh nặng như vậy!"
Giờ đây, hai tay áo của Cố Hành đều bị người ta nắm đến nhăn nhúm.
Anh im lặng không nói gì.
Trợ lý Doãn run rẩy đưa tay ra: "Cô Sở, có chuyện gì thì chúng ta có thể từ từ nói, không cần phải động tay chân......."
Liệu Sở Tương có thân thiết với Cố Hành đến mức gọi "Anh Cố" {*} không?
{*} Anh Cố ở đây là Cố ca ca đó, bình thường Tương Tương gọi là Cố tiên sinh. Nhưng nghe có vẻ kỳ cục nên sốp để hết là anh Cố nhe.
Bên kia, Trần Uyển Nhu đột nhiên khóc nấc lên: "Mẹ chỉ nghĩ đến Cố Giác, thằng bé không hề nghe lời, đã thế còn nổi giận như vậy nữa, tất cả đều tại mẹ không dạy dỗ nó tốt, làm liên lụy đến các con. A Hành, con đừng lo cho mẹ, bác sĩ chỉ nói là do mẹ lo lắng quá độ, có tí bệnh nhẹ thôi, chỉ cần để mẹ nghỉ ngơi một lát là sẽ khoẻ lại, con đừng vì mẹ mà trì hoãn công việc..."
Sau khi biết chuyện về Cố Giác, Trần Uyển Nhu đã gọi vô số cuộc cho Cố Hành, nhưng Cố Hành không nhận bất cứ một cuộc gọi nào cả, bà ấy đâu ngờ rằng Cố Hành lại xuất hiện ở đây.
Quả thực Trần Uyển Nhu là một người mẹ đầy tình cảm, vừa không muốn từ bỏ đứa con trai út, vừa không muốn gây phiền toái cho con trai cả. Là một người mẹ kẹt ở giữa, bà ấy thực sự đang chịu đựng sự đau khổ, ai nhìn thấy cũng phải động lòng.
Huống chi là con cái?
Tuy nhiên, đầu tiên Cố Hành rút tay khỏi cái nắm chặt của Sở Tương, sau đó lại gỡ tay của Trần Uyển Nhu ra, rồi vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo. Nhưng nhìn sắc mặt anh, vẫn bình tĩnh tự nhiên, như thể sự khó chịu đến chết đó chỉ cần phủi bụi là xong.
Trợ lý Doãn nghĩ: Chắc chắn bây giờ tâm trạng của sếp rất tệ.
Cố Hành lên tiếng, nói với thái độ rất tốt: "Mẹ, con biết mẹ cảm thấy rất đau lòng về hành vi hoang đường của Cố Giác, nhưng mẹ là người hiểu chuyện, việc đến tìm cô Sở để xin lỗi là điều đúng đắn."
Trần Uyển Nhu che miệng nức nở: "A Hành, trong lòng mẹ thật sự cảm thấy có lỗi với Tương Tương. Mẹ đến đây cũng vì sợ Tương Tương nghĩ nhiều, dù sao Tương Tương và Cố Giác là thanh mai trúc mã, tình cảm hai đứa rất tốt. Hiện giờ hẳn người chịu đau khổ nhất chính là Tương Tương. Cố Giác đang bị giam ở đồn cảnh sát, nó bị trừng phạt là đúng, nhưng sau này Cố Giác và Tương Tương còn phải kết hôn mà. Mẹ không muốn để lại sự oán hận trong lòng hai đứa trẻ, nếu Tương Tương về nhà mình mà phải chịu khổ thì không hay..."
Sở Tương trực tiếp bật khóc, cô ôm lấy Trần Uyển Nhu, kêu lên đầy cảm xúc: "Dì Cố!"
Lời của Trần Uyển Nhu bị cắt đứt, còn đột nhiên bị người ta ôm, trong lúc nhất thời bà ấy cảm thấy hơi bối rối.
Sở Tương cảm động đến mức mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Dì đối xử với con tốt quá, đến giờ này dì vẫn còn nghĩ cho con. Con thật sự rất hổ thẹn, lúc đầu thấy dì đến tìm con, con cứ tưởng dì muốn con rút đơn kiện để Cố Giác được thả ra, ai ngờ dì hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, chỉ lo con sống có tốt hay không. Thế mà con lại dùng những suy nghĩ xấu xa để nghĩ về dì như vậy, con có lỗi với dì quá! Con tin rằng có dì ở đây, dù sau này con có kết hôn với Cố Giác hay không, thì dì vẫn sẽ bảo vệ con!"
Sắc mặt Trần Uyển Nhu cứng đờ trong giây lát, nhưng bà ấy nhanh chóng biến thành một người lớn đầy yêu thương, nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Tương, ôm lấy đứa trẻ đáng thương này mà khóc: "Tương Tương, là do Cố Giác nhà dì có lỗi với con, tuy có câu nói rằng gia đình là trên hết........."
Sở Tương không đợi Trần Uyển Nhu nói hết câu, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông dáng vẻ thẳng thắn kia: "Anh Cố, dì Cố thật tốt bụng, chỉ cần nghĩ đến chuyện của Cố Giác là sẽ phát bệnh, biết phải làm sao bây giờ?"
Đây là sau cuộc gặp tại đồn cảnh sát tối qua, Sở Tương đã biết Cố Hành không muốn dễ dàng tha thứ cho Cố Giác, nên bây giờ cô mới tỏ ra như không biết gì, đẩy vấn đề Trần Uyển Nhu cho Cố Hành giải quyết.
Cố Hành nói với trợ lý Doãn: "Bên bệnh viện đã liên lạc xong chưa?"
Trợ lý Doãn gật đầu: "Đã liên lạc xong rồi ạ, có những chuyên gia giỏi nhất đang chờ."
Cố Hành nhìn về phía người mẹ ruột đang lộ vẻ bất an: "Để con đưa mẹ đến bệnh viện để kiểm tra cho kỹ."
Trần Uyển Nhu: "Không... không cần đâu, mẹ chỉ có tí vấn đề nhỏ thôi, không nghiêm trọng đến thế đâu."
Nhưng Cố Hành đã dẫn trợ lý Doãn đến đây rồi, nên Trần Uyển Nhu không thể nói không cần được. Vì tiền thưởng của tháng này, trợ lý Doãn đích thân đỡ Trần Uyển Nhu yếu ớt đáng thương ra khỏi nhà của Sở Tương.
Trần Uyển Nhu cố gắng phản kháng, nắm tay Sở Tương, liên tục nói: "Tương Tương, là do dì không dạy con trai thật tốt, là dì có lỗi với con!"
Sở Tương cũng không ngờ rằng Trần Uyển Nhu mềm đuối như thế mà lại có sức mạnh như vậy, cô bị Trần Uyển Nhu kéo đi mấy bước, suýt đâm vào khung cửa, bỗng có một bàn tay nắm lấy cánh tay Sở Tương kéo cô trở lại, Sở Tương không may dẫm lên một chiếc giày da.
Trần Uyển Nhu cũng thành công được trợ lý Doãn nửa kéo nửa mời ra khỏi cửa.
Cố Hành buông tay đang nắm cánh tay Sở Tương, Sở Tương cũng kịp thời lùi sang một bên, cô liếc nhìn giày của anh, trên mặt giày vẫn còn thấy vết giày mờ mờ của cô, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cố Hành có thể cảm nhận rõ ràng, khi vừa nắm cánh tay Sở Tương, tay anh còn dư lực rất nhiều. Nhìn cô gầy gò đứng đó, cũng khó trách việc cô bị Trần Uyển Nhu kéo đi.
Cố Hành đứng ở cửa, hối lỗi nói: "Xin lỗi, đã gây phiền toái cho cô, sau này tôi sẽ cho người mang quà bồi thường đến."
Sở Tương nở một nụ cười trên khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt: "Anh khách sáo quá."
Cô xoa xoa mắt bên phải, lau khô nước mắt đi, khi đó tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn, nhưng mắt này lại đỏ hơn nhiều so với mắt bên trái.
Hàng mi của cô gái vẫn còn đọng nước run run, trông hết sức đáng thương.
Cố Hành di chuyển ánh mắt, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, một bên trái một bên phải, môi anh khẽ động, cuối cùng bàn tay giơ lên để chỉnh lại cà vạt. Anh khẽ gật đầu với Sở Tương rồi quay người rời đi.
Trong thang máy.
Trần Uyển Nhu vừa thấy Cố Hành đi tới thì nhanh chóng che mặt khóc, đầy oán trách và đau khổ.
Cố Hành: "Con biết mỗi khi nghĩ đến chuyện của Cố Giác, mẹ sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng mẹ cứ yên tâm, con đã bảo người về nhà thu dọn hết đồ đạc của Cố Giác rồi, như vậy mẹ cũng sẽ không nhìn thấy vật mà nhớ người đến đau lòng nữa."
Tiếng khóc của Trần Uyển Nhu ngừng lại, một lúc lâu vẫn không nói nên lời nào vì nghẹn ngào.