5.

Thái y viện không mất quá nhiều thời gian để bào chế ra giải dược. Sau khi phân phát đến các cung, dịch bệnh dần được dập tắt.

Tạ Minh Uyên gửi rất nhiều vàng bạc châu báu đến cung của ta, khiến ta cười đến mức không khép được miệng. Thế nhưng, chỉ một ván mạt chược đã khiến toàn bộ số đó rơi vào tay Đoan Phi.

Nhuyễn Quý Nhân vì lập công lớn trong việc chống dịch cũng được ban thưởng không ít đồ vật. Nghe nói, nàng ta khéo léo từ chối tất cả. Khi Hoàng thượng đến thăm, nàng lại nằm tựa trên giường, mắt ngấn lệ, vẻ mặt đượm buồn, nói với Hoàng thượng bằng giọng sâu tình:
"Chia sẻ ưu phiền với Hoàng thượng là bổn phận của thần thiếp."

Tạ Minh Uyên cảm động đến mức rối tinh rối mù, nghĩ đi nghĩ lại, phá lệ tấn phong nàng ta làm tần.

Tin này vừa lan ra, cửa điện Chiêu Hòa lại sắp bị giẫm đến mòn.

"Ngày thường nàng ta đã tỏ vẻ cao cao tại thượng, giờ e rằng mắt sẽ mọc đến đỉnh đầu mất thôi." Lệ Tần giận dữ than thở.

"Vị này xưa nay vốn chẳng coi chúng ta ra gì. Nghe nói nàng ta vừa làm một bài thơ mới, ví tất cả phi tần trong hậu cung là những con hoàng yến nuôi trong lồng, còn nàng ta lại tự ví mình như cánh hạc hoang dã trải rộng tầm nhìn." Thư Phi che miệng cười khẽ.

"Ái chà, ta lại thắng rồi!" Đoan Phi vỗ bàn, đầy đắc ý.

Chúng ta đồng loạt thốt lên một tiếng than đau khổ.

"Điện Chiêu Hòa thật náo nhiệt."

Một giọng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên, ta nhìn về phía cửa, quả nhiên, vừa nhắc đến đã xuất hiện.

Nhuyễn Phi đứng nơi cửa, ngẩng cao gương mặt có bảy, tám phần tương tự với ta, khẽ hành lễ qua loa:
"Quý Phi nương nương, có thể mượn một chút thời gian để nói chuyện riêng không?"

Lệ Tần, Thư Phi và Đoan Phi đều nhíu mày.

Đoan Phi khẽ càu nhàu:
"Thiếu người rồi."

Ta thở dài, trấn an các nàng rằng mình sẽ quay lại ngay, rồi dẫn Nhuyễn Phi vào gian điện phụ để trò chuyện.

"Quý Phi nương nương, lần này ta đến là để mời nương nương hợp tác cùng ta." Thẩm Ngọc Nhuyễn nhìn ta, ánh mắt sáng rực đầy quyết liệt.

"Ta từ chối." Ta đáp lại không chút do dự.

Thẩm Ngọc Nhuyễn nghiến răng ken két:
"Ngươi không muốn hỏi thử xem ta muốn liên thủ làm gì, hay ta đưa ra điều kiện gì sao?"

"Để ta đoán nhé. Cũng chẳng ngoài việc muốn ta giúp ngươi loại bỏ Đoan Phi, Thư Phi và những kẻ cản đường khác, để ngươi thuận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu." Ta nhàn nhạt nói, "Chỉ là, e rằng ngươi chẳng có điều kiện gì khiến ta phải động tâm mà giúp ngươi."

"Đúng, mục tiêu của ta chỉ có một, nhưng ngươi đoán sai rồi. Ta có điều kiện mà ngươi không thể không chấp nhận." Giọng Thẩm Ngọc Nhuyễn trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Ta nhướng mày hờ hững, ra hiệu cho nàng tiếp tục.

"Minh Phi."

Thẩm Ngọc Nhuyễn thốt ra hai chữ bằng giọng đầy chắc chắn, ngay sau đó trên gương mặt nàng hiện lên một nụ cười ngạo nghễ.
"Ngươi hoặc hợp tác với ta, hoặc ta sẽ nói cho Hoàng thượng biết, chính ngươi là người đã giết Minh Phi."

Trong mắt ta thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên.

Thẩm Ngọc Nhuyễn tỏ ra rất hài lòng với phản ứng của ta, tiếp tục nói:

"Trong lúc xử lý chuyện ôn dịch vừa qua, ta đã kéo được một cung nữ từ lãnh cung ra ngoài. Nàng ta từng là thị nữ thân cận của Minh Phi."

"Ta luôn nghe đồn rằng trước đây có một phi tần dường như cũng là người xuyên không, hóa ra chính là Minh Phi. Từ cung nữ ấy, ta đã biết được không ít chuyện."

"Khi Minh Phi mang thai, chính ngươi là người chăm sóc nàng. Nhưng không hiểu sao, lần sảy thai của nàng lại vô cùng kỳ lạ. Sau đó, nàng chết không rõ ràng trong trận hỏa hoạn lớn."

Nàng bước lên một bước, nắm lấy tay ta, ánh mắt sâu thẳm thêm vài phần:
"Cố Hảo, ta biết chính ngươi đã giết nàng. Nhưng ta không có ý định báo thù cho nàng. Chỉ cần ngươi sẵn lòng làm theo ý ta, ta sẽ lập tức xử lý cung nữ kia, chuyện này sẽ không bao giờ được nhắc đến nữa."

"Ngươi nghĩ ngươi nắm được thóp của ta sao?" Ta nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ta chỉ đang tận dụng mọi cơ hội mình có." Trong mắt Thẩm Ngọc Nhuyễn lộ rõ tham vọng không thể che giấu.

Ta khẽ gật đầu, rồi vung tay tát mạnh vào mặt nàng.

Thẩm Ngọc Nhuyễn bị đánh đến sững sờ, ngay sau đó điên cuồng muốn phản kháng, nhưng tay nàng đã bị ta giữ chặt, không thể động đậy.

Ta dồn nàng vào góc tường, ánh mắt lạnh lùng như băng:
"Thẩm Ngọc Nhuyễn, ta không ngờ ngươi lại ngu xuẩn đến vậy."

"Sao nào, chẳng lẽ ngươi dám giết ta ngay tại đây?!" Nàng trợn mắt nhìn ta đầy căm hận.

"Ta chỉ muốn nhắc ngươi rằng, chuyện trong cung này không đơn giản như ngươi nghĩ."

Ta buông tay, nhìn nàng thở hổn hển không ngừng, khóe môi ta nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
"Cả cung này đều biết chính ta đã giết Minh Phi. Lời đe dọa của ngươi chẳng hề có tác dụng. Nếu ngươi nghĩ có thể dùng chuyện này để lật đổ ta, thì cứ việc thử. Nhưng đừng quá thông minh mà hóa dại, cẩn thận chơi lửa có ngày tự thiêu chính mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play