1.
Khi Tạ Minh Uyên dẫn theo nữ nhân kia đến ra mắt ta, ta đang chuẩn bị đến cung của các tỷ muội để đánh mạt chược.
"Thần thiếp, Nhuyễn Quý Nhân, khấu kiến Quý Phi nương nương."
Thân hình Thẩm Ngọc Nhuyễn mảnh mai uyển chuyển, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chim yến.
Ta âm thầm mắng thầm trong bụng: tên hoàng đế chó chết này thật biết chọn thời điểm.
Nhưng thân là Quý Phi chưởng quản lục cung, ta vẫn phải làm gương mẫu.
Ta nở một nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình đón Nhuyễn Quý Nhân bước vào.
Thẩm Ngọc Nhuyễn quả thật xứng với cái tên, dịu dàng mềm yếu, lúc ta vươn tay đỡ nàng, chân nàng bỗng chao đảo, cả người như cành liễu sắp ngã xuống đất.
Ta nhanh chóng nắm lấy cánh tay nàng, đỡ nàng đứng vững.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Nhuyễn thoáng cứng đờ, nhưng rất nhanh liền đổi thành vẻ áy náy, muốn rót trà để bồi tội với ta.
Chỉ là nàng cầm không vững chén trà, một chén trà nóng sắp sửa đổ hết lên người nàng.
Ta mắt tinh tay nhanh, đẩy chén trà sang một bên, để trà nước toàn bộ đổ xuống đất.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Nhuyễn càng thêm khó coi, nàng nghiến răng nhìn ta, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.
"Những việc nhỏ nhặt như thế này cứ giao cho hạ nhân làm đi. Ngươi và ta giờ là tỷ muội, không cần câu nệ lễ tiết."
Ta mỉm cười đầy vẻ quan tâm, vỗ nhẹ lên tay nàng.
"Nhuyễn Quý Nhân nhu thuận, Quý Phi nương nương cũng chu đáo, hai người phải sống hòa thuận với nhau. Trẫm đi xử lý chính sự đây."
Tạ Minh Uyên hài lòng gật đầu, phất tay rời đi.
Hoàng thượng vừa rời đi, gương mặt Thẩm Ngọc Nhuyễn lập tức trầm xuống.
"Cố gắng mà sống cho tốt, đừng vội đắc ý. Ta trước kia đã đọc qua mười tám bộ cung đấu văn, thuộc lòng bảy mươi sáu tập Chân Hoàn Truyện. Nếu biết điều thì đừng hòng tranh đoạt với ta."
Ta suýt nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Thẩm Ngọc Nhuyễn, đừng quên ta từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hậu."
Thái hậu, chính là quán quân cung đấu của triều trước. Ta tận mắt chứng kiến bà chỉnh đốn hậu cung, sớm đã quen thuộc với những thủ đoạn tâm cơ đấu đá giữa các phi tần.
Dựa vào chút truyện vặt nàng đọc được, mà muốn đấu lại một kẻ từ nhỏ đã luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng, từng bước tính toán, giờ đây vững vàng ngồi ở vị trí Quý Phi như ta?
Nàng nghĩ một gia tộc vọng tộc, danh môn thế gia lại có thể nuôi ra một kẻ ngu ngốc sao?
Nghe ta nhắc đến Thái hậu, Thẩm Ngọc Nhuyễn bực tức nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy khinh thường:
"Lại là cái đám gia tộc phong kiến ấy, chẳng qua chỉ biết ỷ thế hiếp người. Nghĩ mình xuất thân danh gia vọng tộc thì giỏi lắm sao."
"Ngươi ngoài miệng chê cười nữ tử thế gia như ta, nhưng lại không nhịn được mà bắt chước ta."
Ta nhàn nhã quan sát nàng, chậm rãi nói:
"Y phục lụa xanh biếc, vòng tay khảm vàng nạm ngọc, lông mày trăng khuyết, dầu thơm trầm hương, tất cả đều là thứ ta yêu thích nhất thường ngày. Học nhanh lắm, nhỉ, Nhuyễn Quý Nhân."
"Ngươi...! Ta chỉ đang nắm bắt sở thích của Hoàng thượng để tận dụng. Điều này không liên quan đến ngươi!"
Bị ta vạch trần, Thẩm Ngọc Nhuyễn không giữ được bình tĩnh, tức giận đứng dậy, định rời đi.
Ta chắn trước mặt nàng, rút từ trên đầu xuống một chiếc trâm vàng khảm ngọc trai, dí ngang cổ nàng.
"Cố Diệu, ngươi điên rồi sao?!"
Khuôn mặt nàng tái mét, sợ hãi đến mức không dám bước thêm một bước.
"Chiếc trâm vàng này là kiểu dáng ta thường dùng, Tạ Minh Uyên chắc chắn sẽ thích."
Ta nhẹ nâng tay, chiếc trâm lướt qua gò má nàng, cuối cùng cắm vào búi tóc nàng.
Từ trong đôi mắt hoảng loạn của Thẩm Ngọc Nhuyễn, ta thấy rõ khuôn mặt mình đang cười yêu mị.
"Không tệ, giờ thì đã có chút dáng vẻ thế thân rồi. Mang theo lễ ra mắt của ta mà cút đi."
2.
Đánh xong ván mạt chược, ta trở về cung thì thấy Tạ Minh Uyên đã đợi sẵn. Ta hiểu, hắn đến để thay Nhuyễn Quý Nhân trách phạt ta.
Vừa bước vào cửa, ta liền quỳ xuống, thưa rằng:
"Mọi lỗi lầm đều là do thần thiếp."
Tạ Minh Uyên đưa ngón tay nhẹ chạm vào trán ta, chỉ thở dài mà không nói lời nào.
Chỉ một động tác ấy, đôi mắt ta liền ngấn nước, ánh lệ lấp lánh.
"Thần thiếp tự biết mình ngu muội, không thể san sẻ ưu phiền với Hoàng thượng. Thần thiếp sẽ xin Thái hậu thu hồi thánh mệnh, không cho thần thiếp chưởng quản lục cung nữa."
Tạ Minh Uyên thoáng sững người:
"Trẫm đâu có ý đó..."
Ta ngẩng lên nhìn hắn, trong đầu nghĩ đến số bạc thua trong ván mạt chược chiều nay với Đoan Phi, nước mắt không ngừng tuôn rơi:
"Mấy ngày trước thần thiếp về thăm nhà, phụ thân nói ông ấy đã lao lực quá nhiều, thân tâm mệt mỏi, nay muốn từ quan về quê dưỡng già."