Phụ thân ta là thủ phụ của hai triều, quyền lực khuynh đảo triều đình. Nếu ông thực sự từ quan, e rằng cả triều đình sẽ chấn động.

Tạ Minh Uyên khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì ta đã nhào vào lòng hắn, khóc càng lớn hơn:
"Ca ca của thần thiếp trấn giữ biên cương nhiều năm, gần đây cũng thường viết thư cho thần thiếp, nói rằng huynh ấy rất nhớ quê hương."

Ca ca ta là Đại tướng quân trấn biên, những năm qua Tạ Minh Uyên đông chinh tây phạt đều phải dựa vào huynh ấy bày mưu tính kế để giành thắng lợi.

Lúc này, sắc mặt Tạ Minh Uyên dịu đi rõ rệt.

"A Hảo, cả nhà nàng tận tâm tận lực vì triều đình, trẫm sao có thể bạc đãi người nhà họ Cố."

Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta, giọng điệu bỗng chốc đổi khác:
"Tuy nhiên, tính cách kiêu ngạo của nàng cũng nên sửa đổi. Nếu không, trẫm làm sao yên tâm giao vị trí chưởng quản lục cung cho nàng?"

Ta vùi mặt vào lòng hắn, âm thầm trợn mắt một cái.

Hừ, toàn nói lời ngọt ngào vẽ bánh vẽ ra mà thôi.

Ta vốn dĩ là chính thất Vương phi của Tạ Minh Uyên, vậy mà hắn chỉ phong ta làm Quý Phi. Đã bảy năm kể từ khi đăng cơ, hắn vẫn chưa lập Hoàng hậu.

Phụ thân ta khuấy đảo triều đình, ca ca ta ở quân doanh hô một tiếng, vạn binh theo lệnh, vậy mà ta chỉ là một Quý Phi nhỏ bé, ngay cả trong gia tộc cũng không có tiếng nói. Thật sự là quá bi ai.

Nghĩ đến thân thế bi thảm của mình, ta lại càng khóc đến mức nước mắt giàn giụa, trông như hoa lê dính mưa.

Tạ Minh Uyên đành ôm ta chặt hơn, dịu dàng dỗ dành.

Dưới gầm trời này, nữ tử đẹp như hoa như ngọc nhiều như sao trên trời, nhưng xuất thân hiển hách và có thể trở thành trợ thủ cho Hoàng đế thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

So với hậu cung, Tạ Minh Uyên càng thích đặt tâm tư vào triều chính, làm một đế vương chinh chiến sa trường.

Ta tắt ngọn đèn, dịu dàng tựa vào lòng hắn.

3.

Thẩm Ngọc Nhuyễn nghe tin Hoàng đế rời khỏi cung của ta với vẻ mặt vui mừng, lại không trách phạt ta, liền tức giận đập phá không ít đồ đạc.

Thái giám đến báo tin nói rằng, nàng ta ở trong sân mắng ta là "yêu nghiệt hạ tiện," còn lẩm bẩm những câu như "nữ phụ tâm cơ" hay "dám chắn đường nữ chính đại nhân."

Ta nghe xong chỉ ngáp dài một cái, lười biếng nói:
"Cử chỉ vô lễ, lời lẽ điên rồ, Tạ Minh Uyên sao có thể để mắt đến loại người như vậy?"

Thái giám nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nhuyễn Quý Nhân nhìn thì yếu đuối, nhưng gan lớn lắm. Dám cùng Hoàng thượng đối thơ, còn chủ trương gì mà 'mọi người bình đẳng,' không cho cung nữ, thái giám quỳ lạy. Hoàng thượng thấy nàng ta có tư tưởng mới lạ nên mới để ý thôi."

Ta đỡ trán, thở dài. Hoàng thượng thì chẳng sao, nhưng nếu cung nữ, thái giám của nàng ta không giữ quy củ, đến khi bị Phòng Kính Sự trách phạt, nàng có bảo vệ nổi không? E rằng đám người hầu vô kỷ luật của nàng sẽ bị rơi vào cảnh khó xử.

Hội Xuân giận dữ nói:
"Dù có bao nhiêu ý tưởng kỳ quái, chẳng phải cũng chỉ là bắt chước dáng vẻ của nương nương, mơ mộng làm cá chép hóa rồng thôi sao!"

Ta vừa bóc hạt dưa vừa nhếch mắt nhìn:
"Các ngươi có cảm thấy nàng ta trông quen mắt không?"

"Giống Minh Phi nương nương trước đây." Thái Vân rướn người nói nhỏ.
"Chỉ là Minh Phi nương nương tính tình phóng khoáng, không bị gò bó, mà những ý kiến nàng đưa ra cũng đều là ý hay."

"Suỵt—" Hội Xuân lập tức đưa tay bịt miệng nàng, thì thào:
"Hoàng thượng không thích người trong cung nhắc đến nàng ấy, nói nhỏ thôi."

Ta khẽ gật đầu:
"Ta cũng nghĩ đến Minh Phi. Nhưng cách hành xử của Thẩm Ngọc Nhuyễn thì không bằng được một phần của nàng ấy."

Ánh mắt ta cụp xuống, nét mặt thoáng chút u buồn.

Minh Phi là đích nữ của nhà Trấn Quốc Hầu, nhập cung khi chỉ mới mười sáu tuổi, nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa hướng dương dưới ánh bình minh.

Nàng tính tình hòa nhã, lại nấu ăn rất giỏi, các tỷ muội trong cung đều yêu quý nàng. Mùa đông, nàng pha trà, nấu sữa bò, nói rằng đó là "trà sữa," hương vị ngọt ngào thơm nức, khiến chúng ta ai cũng muốn đến xin một ly.

Ngay cả trò mạt chược đang thịnh hành trong cung hiện nay, cũng là do nàng dạy chúng ta.

Ta từng không khỏi cảm thán, trong đầu nàng sao lại có thể nghĩ ra nhiều điều khác biệt đến thế?

Có lần, nàng lén tâm sự với ta rằng, nàng chỉ mong muốn một đời một kiếp một đôi nhân, tình yêu giản đơn, cuộc sống bình yên.

Nhưng chốn cung cấm thâm sâu, lòng người khó đoán, làm gì có chỗ cho những mộng tưởng thuần khiết và đẹp đẽ như thế?

Một năm trước, Minh Phi sảy thai, từ đó lúc nào cũng u sầu, cuối cùng biến mất trong trận hỏa hoạn lớn ấy.

Cả hậu cung đều thương tiếc vì nàng.

Trừ ta.

Dù sao, ngọn lửa đó chính là do ta phóng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play