Suốt hai ngày liền, Lục Diêu Hành không quay về.

Điện thoại vang lên một tiếng báo tin nhắn đa phương tiện.

Trong tin nhắn là một loạt ảnh.

Trong ảnh, cô gái cười rạng rỡ, còn Lục Diêu Hành mang vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn kéo theo chiếc vali màu hồng đi sau cô ta.

Tiếp đó là một đoạn video.

Video là một đoạn vlog ghép lại, ghi lại từng khoảnh khắc của cô gái và Lục Diêu Hành.

Lục Diêu Hành ở tuổi 15, 16, dù ngông cuồng bất kham, vẫn chuẩn bị bánh sinh nhật và sắp xếp bất ngờ cho cô gái.

Khung hình cuối cùng là cô gái lén quay lưng của Lục Diêu Hành khi anh ngồi trên ghế, rồi quay sang ống kính thì thầm: “Sắp ra nước ngoài rồi, thật sự không nỡ xa anh, Lục Diêu Hành, đợi em nhé.”

Không hiểu vì sao, ngực tôi thấy nặng nề và có chút chua xót.

Dù thế nào, tôi cũng phải gặp Lục Diêu Hành nói rõ ràng.

Nhưng tôi không ngờ, lần gặp lại anh là trong cảnh tượng như vậy.

Anh và cô gái đó đi dạo trên phố, cô ấy tươi cười nũng nịu với anh.

Không biết cô ấy nói gì, Lục Diêu Hành có vẻ không kiên nhẫn, đứng dậy đi về phía quán trà sữa, trở lại với một cốc trà trên tay.

Đột nhiên, cô ấy nhón chân, vòng tay qua cổ anh…

Theo phản xạ, tôi lùi một bước, giấu mình vào góc khuất.

Trong lòng, cơn ghen tuông trào ra không thể kiểm soát.

7

Từ hôm đó, tôi bắt đầu tránh mặt Lục Diêu Hành.

Tôi không xuất hiện ở những nơi có anh. Nếu anh về nhà lúc 8 giờ tối, tôi đã đi ngủ từ 7 giờ. Nếu anh ở nhà cả ngày, tôi ra ngoài từ sáng sớm.

Nhưng tôi lại không ngăn được bản thân muốn tìm hiểu về cô gái kia.

Cô ấy tên là Doãn Vận Chi, quen biết Lục Diêu Hành từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã.

Người trong giới gần như mặc định rằng Doãn Vận Chi là vị hôn thê của Lục Diêu Hành.

Tôi chợt nhớ lại lần gặp Lục Thanh Nguyên, cô ấy nói: “Cô còn tốt hơn người trước.” Và cả những lời của hai cô gái ở quán bar: “Điều cấm kỵ của Lục thiếu.”

Hóa ra… tất cả đều là chỉ Doãn Vận Chi sao?

Lục Diêu Hành, có phải anh cũng thấy tôi giống cô ấy nên mới để tôi ở bên cạnh?

Hôm nay, Lục Diêu Hành ở nhà cả ngày, còn tôi thì ở ngoài lang thang đến tận nửa đêm mới dám về.

Tôi mở cửa, không bật đèn, nhẹ nhàng thay giày. Đột nhiên, cổ tay bị ai đó giữ chặt.

Đèn phòng khách bật sáng.

Tôi khựng lại, cứng đờ người, quay đầu nhìn, Lục Diêu Hành đứng sau lưng tôi, ánh mắt khó đoán.

“Sao về trễ vậy?”

Tôi vô thức lùi một bước: “…Tôi không để ý giờ.”

Tôi cố giữ bình tĩnh trước nhịp tim dồn dập, quay lưng thay giày, cố ý ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ trước—”

Chưa kịp nói hết, Lục Diêu Hành bước sang bên, chặn đường tôi.

“Tại sao tránh mặt tôi?”

Tim tôi như lỡ một nhịp, cúi đầu: “Không có mà.”

Lục Diêu Hành yên lặng nhìn tôi.

Ánh mắt anh quá thẳng thắn, dù không ngẩng đầu, tôi vẫn có thể cảm nhận được.

“Không phải cô nói sẽ quản tôi sao?” Lục Diêu Hành bất ngờ lên tiếng, giọng có chút lạnh lẽo, “Tôi cứ nghĩ cô Kiều rất chuyên nghiệp.”

Trong lời anh mang theo chút giận, khiến tôi càng cảm thấy ấm ức.

Thấy tôi im lặng, ánh mắt anh càng lạnh hơn: “Cô Kiều đối với ai cũng chỉ được ba phút nhiệt tình vậy à? Nói xong thì không cần chịu trách nhiệm?”

Tôi nghĩ đến chuyện giữa anh và Doãn Vận Chi, lòng càng thêm khó chịu.

“Đúng vậy, tôi tệ thế đấy, đâu thể so với… Tôi không ở đây, chẳng phải anh chơi rất vui sao?”

Lục Diêu Hành cười nhạt, như giận mà lại không phải.

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ đối mặt, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play