Trung tâm thành phố Bắc Kinh sầm uất, phía Nam là một sân golf rộng lớn, phía Tây là khu biệt thự ven hồ, phía Đông là khu du lịch được đầu tư xây dựng.
Nhưng khi đến khu vực phía Bắc thì lại trở nên hoang vắng, chính quyền không xây dựng trung tâm thương mại ở đây, các nhà đầu tư cũng lười đến đây.
Tôi chống cằm nhìn con đường ngày càng gồ ghề và những hàng cây ngày càng dày đặc hai bên đường, không khỏi cảm thán một thành phố đắt đỏ như Bắc Kinh mà vẫn còn nơi hoang sơ đến vậy.
Vậy là tôi có thể sống cuộc sống về hưu trồng hoa tỉa cỏ ở đây rồi sao?
Thôi thì cứ sống qua ngày vậy.
"Ga cuối rồi, xuống xe chưa?" Giọng nói vang lên từ phía sau, là anh chàng đẹp trai kiêu ngạo lúc nãy.
Tôi sững sờ, kéo vali theo xuống xe.
"Đi theo tôi à?" Anh ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.
“Không có, tôi về nhà.”
"Về nhà?" Anh ấy lại khẩy một tiếng: “Nơi hẻo lánh này mà cô, một tiểu thư nhà giàu lại đến đây trải nghiệm cuộc sống à?”
Tôi phân trần: “Không phải trải nghiệm cuộc sống, mà là tôi sẽ sống ở đây...”
“Là Vi Vi phải không?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía xa, tôi quay đầu nhìn lại.
Hai bóng người, một người mặc vest đen, đeo kính gọng vàng, môi luôn mỉm cười, chắc hẳn là anh cả luật sư - Phó Luật.
Một người mặc sơ mi trắng, tay áo cài khuy chỉnh tề, khí chất lạnh lùng, hẳn là anh hai bác sĩ - Phó Nghiễn.
Đều là những anh chàng đẹp trai xuất sắc, gen của nhà họ Phó tốt quá đi!
Tôi khẽ cong mắt, nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh cả, anh hai.”
“Anh cả, anh hai.”
Tôi sững sờ, sao lại có tiếng vọng?
Tôi quay đầu đối diện với tầm mắt bên cạnh, hả?
Chẳng lẽ đây là anh ba sinh đôi của tôi?
"Hừ, là cô à?" Phó Tự nhíu mày, đánh giá tôi một lần nữa, rồi cười khẩy: "Xui xẻo.”
Tôi: “???”
Phó Tự nói xong liền quay người đi về phía Phó Luật.
Hừ, tôi đã biết mà, việc trở về nhà họ Phó không dễ dàng như vậy.
Tôi lẳng lặng kéo vali đi theo sau, cách họ một khoảng vừa phải. Có vẻ như tôi phải tìm cách làm hòa với họ thôi, như vậy mới có thể sống thoải mái được.
"Em ba." Phó Luật vẫn mỉm cười, ánh mắt từ phía sau kính không mấy thân thiện dừng trên người Phó Tự: “Để em gái một mình kéo vali như vậy có ổn không?”
Phó Nghiễn đứng bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn Phó Tự một cái, không nói gì.
Không khí im lặng trong giây lát, Phó Tự khựng lại rồi càu nhàu quay người lại, đi đến trước mặt tôi, nói với vẻ hung dữ: “Cho tôi cái vali!”
Cái vẻ mặt đó, ừm, cứ như đang cướp của vậy.
Tôi thấy có chút ngạc nhiên, nhìn về phía Phó Luật, anh ấy gật đầu với tôi, giọng nói ấm áp: “Em gái, mừng em về nhà.”
Phó Nghiễn cũng gật đầu với tôi, ánh mắt dịu đi một chút.
Tôi cũng mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh cả, cảm ơn anh hai.”
"Vali là tôi lấy giúp cô." Bên cạnh vang lên một giọng nói cằn nhằn.
Tôi gật đầu, vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn: “Cảm ơn anh ba.”
Phó Tự hừ lạnh một tiếng, không để ý đến tôi, cầm lấy tay kéo vali và bắt đầu khiêng lên vai.
Tôi sững sờ, định nói gì đó: “Anh ba, cái này rất nặng...”
“Hừ, đồ của con gái thì làm sao mà nặng được...”
Giây tiếp theo, chiếc vali của tôi bị anh ấy quăng lên vai và rơi bịch xuống đất.
Tôi: “...”
Tôi nhẹ nhàng mím môi, nhìn vẻ mặt tức tối của anh ấy, tôi yếu ớt nói: “Em đã nói là rất nặng mà...”
Dù Phó Tự có ngã sõng soài nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt hung dữ: “Cô có bệnh à? Trong vali toàn gạch à?”
“Chỉ là... đồ của con gái thôi mà...”
Phó Tự: “...”
"Thực ra, nếu không bê nổi thì có thể lăn đấy ạ.” Tôi im lặng một lúc, rồi nói thêm: “Ý em là cái bánh xe.”
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, Phó Luật vỗ đầu tôi, dịu dàng nói: “Không cần để ý đến em ấy, bố mẹ đang đợi chúng ta ở nhà.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau Phó Luật.
Ai nói anh cả nhà nghèo là ma cà rồng chứ?
Rõ ràng là một người đàn ông ấm áp cơ mà, hu hu hu thích muốn c.h.ế.t đi được!