Tôi tên là Cố Vi, à không, giờ phải gọi là Phó Vi rồi.
Hiện tại đang trên đường về nhà.
Nói thật, lớn đến thế này mà tôi chưa bao giờ đi xe buýt.
Nhưng tôi biết chữ, thấy xe buýt số 168 đến là vội vàng kéo vali lên xe luôn.
"Quẹt thẻ hoặc bỏ tiền xu đều được." Tài xế thấy tôi đứng ngây người mãi nên nhắc nhở.
Tôi gật đầu, lục tìm trong ví.
Một lúc sau, tôi ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, có thể quẹt thẻ ngân hàng được không ạ?”
Cả xe buýt bỗng trở nên yên tĩnh, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi, cả tài xế cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Thôi được rồi, tôi hiểu rồi, đây là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Tôi rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ, định bỏ vào thùng bỏ xu.
Đột nhiên, một bàn tay xương khớp rõ ràng xuất hiện trước mặt tôi, thả hai đồng xu vào thùng, tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.
Người nọ mặc áo phông trắng, cơ bắp săn chắc, trời ơi, là một anh chàng đẹp trai.
Ánh mắt anh ấy đảo quanh tôi từ trên xuống dưới, rồi khẽ nhếch mép: “Tôi trả tiền cho cô rồi đấy, giữ lấy tiền của cô đi.”
Tôi chớp mắt, anh ấy không để ý đến tôi nữa, đút tay vào túi quần, ung dung đi về phía cuối xe.
Tôi kéo vali đi theo: “Cảm ơn anh...”
"Không cần trả, đừng có thêm tôi vào danh sách bạn bè trên WeChat." Bóng lưng trắng của anh ấy vẫy vẫy, rồi ngồi xuống ghế cuối cùng.
Một anh chàng đẹp trai mà lại còn kiêu ngạo nữa, chán thật, tôi chọn một ghế gần đó ngồi xuống, bắt đầu nhắn tin cho anh trai mà tôi vừa mới kết bạn.