Lúc này, Đường Mục cũng đã đi tới.  

Hắn nhìn Trì Các – người có chiều cao gần bằng mình – trong mắt đã lộ vẻ cảnh giác.  

Như thể muốn tuyên bố chủ quyền, hắn ôm lấy vai Lương Nhất Trần, thuận thế kéo người vào lòng mình.  

Nhìn thấy Trì Các nhanh chóng thu lại ánh mắt, hắn cúi xuống nhìn người đang tựa vào ngực mình, nhẹ giọng nói: “A Trần, cậu chắc là nhìn lầm rồi. Túc Dương tiểu đội toàn bộ đều là Omega, cậu ấy không thể nào là Alpha được.”  

“Phải không?” Lương Nhất Trần khoanh tay trước ngực, vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của Trì Các.  

Ngoài khoảnh khắc mất cảnh giác vừa rồi, từ đầu đến cuối hắn đều quá bình tĩnh.  

Phong Túc Dương nhìn lướt qua hai người bọn họ, trong đầu hiện lên những hành động kỳ lạ của Trì Các trong khoảng thời gian gần đây. Rất nhiều lần rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.  

Cậu khẽ lùi về sau một bước, nhìn Trì Các, ánh mắt dừng lại trên tuyến thể bị cổ áo che khuất hơn nửa, nơi vẫn luôn dán miếng ức chế.  

“Trì Các.”  

Nghe gọi, Trì Các quay sang nhìn cậu.  

Phong Túc Dương tiếp lời: “Trên đường đi cậu không phải nói muốn trổ tài nấu nướng sao? Tôi còn chờ để nếm thử đây.”  

“À… được, tôi đi ngay.”  

Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi, chẳng buồn xác định phương hướng nhà bếp, cứ như ruồi mất đầu mà lao đi.  

“Nơi đó là phòng khách, có người đang nghỉ ngơi, cậu đi làm gì?”  

Phong Túc Dương gọi hắn lại, rồi giơ tay chỉ về hướng nhà bếp.  

Ba người còn lại trong phòng khách nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của Trì Các.  

“Phong đội trưởng, tôi nghĩ tiểu đội của cậu cần điều tra lại một lượt đấy.”  

Đường Mục thu ánh mắt, cúi đầu tiếp tục nghịch chiếc nhẫn trên tay.  

Phong Túc Dương liếc mắt nhìn chiếc nhẫn hắn đeo, bật cười nhẹ: “Đội viên của tôi đương nhiên không có vấn đề gì. Dù có thì cũng đã có tôi gánh. Nhưng mà…”  

Cậu cố tình dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Bây giờ, người hoảng loạn hơn có lẽ là cậu đó, Đường đại thiếu?”  

Bàn tay đang xoay nhẫn khựng lại, Đường Mục ngước mắt nhìn cậu. Hai người đối diện nhau, đều cười.  

“Cậu đúng là không chừa cho tôi một chút đường lui nào.”  

Phong Túc Dương cười nhạt: “Trước đây cậu giận dỗi tôi, sao không nghĩ đến chuyện nhường tôi một chút?”  

Đường Mục giơ một tay lên, nói: “Lần này tôi chịu thua, cậu thắng.”  

Lương Nhất Trần nhìn hai người trước mặt, tò mò hỏi: “Các cậu đang nói gì vậy?”  

“Hai chúng tôi đang khen cậu đó!”  

“Đúng vậy, đang khen cậu!”  

Hai người đồng thanh đáp.  

Thế là xong, cả hai đều đắc tội với đại ảnh đế Lương Nhất Trần. Đến tận lúc ăn cơm, hắn vẫn không thèm để ý đến họ, chỉ ngồi cạnh Phong lão tướng quân, vui vẻ trò chuyện.  

Đã quen ăn nhanh trong quân doanh, Phong Túc Dương nhanh chóng giải quyết hết thức ăn trước mặt.  

Vừa mới đặt đũa xuống, liền có người tiếp tục gắp thức ăn cho cậu. Ăn xong lại có thêm nữa.  

Lặp lại vài lần, cậu cuối cùng cũng lên tiếng: “Em ăn không nổi nữa, anh tự ăn đi.”  

Vừa thốt ra câu này, cậu liền sững sờ.  

Nói cứ như tự nhiên lắm, chẳng hề giống trạng thái khi lần đầu gặp mặt người khác chút nào.  

“Được, vậy em cho anh đi.”  

Nghỉ ngơi xong, sắc mặt Tự Minh trông đã khá hơn nhiều. Anh nhìn mâm thức ăn của người bên cạnh, nói.  

Phong Túc Dương khó hiểu: “Cho anh cái gì?”  

“Thức ăn của em.”  

“Anh lấy thức ăn của em làm gì?”  

Tự Minh bình thản đáp: “Em ăn không nổi nữa mà? Đừng để lãng phí, anh vẫn còn có thể ăn.”  

Vừa dứt lời, dù đã cố hạ giọng, anh vẫn khiến cả bàn ăn sững sờ.

Lương Nhất Trần nghiêng đầu, vừa uống nước chanh xong liền phun ra.  

Trì Các bị dính đầy nước chanh.  

Đường Mục đánh rơi một chiếc đũa, vội nhặt lên, nhưng phát hiện trong tay mình chỉ còn một chiếc đũa và một con dao ăn.  

So với những người khác, người bình tĩnh nhất là Phong lão tướng quân. Ông hài lòng nhìn hai người kia, liên tục gật đầu.  

Còn Phong Túc Dương – người trong cuộc – thì khẽ mím môi vài giây rồi mới lên tiếng: “Không cần, em cố một chút cũng ăn xong được.”  

Nói xong, cậu bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn anh.”  

Rồi cúi đầu tiếp tục ăn.  

Nhìn bộ dạng cam chịu của cậu, Lương Nhất Trần – người vừa phun nước chanh – liền bật cười.  

Nhưng tiếng cười ấy nhanh chóng bị ánh mắt sắc bén của Phong Túc Dương chặn lại.  

Lương Nhất Trần lập tức giả vờ đứng đắn, cười gượng nói: “Vừa rồi tôi bị điểm trúng huyệt cười, khiến mọi người chê cười.”  

Diễn xuất của hắn có thể nói là không hề đạt tiêu chuẩn.  

Dĩ nhiên, Phong Túc Dương sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu: “Cậu đúng là ảnh đế ‘thủy’* mà.”  

(*Ý chỉ người có danh hiệu nhưng không có thực lực.)  

Lương Nhất Trần trừng mắt nhìn cậu đầy bất mãn.  

Phong Túc Dương chẳng hề để tâm, quay sang chĩa mũi nhọn vào Đường Mục: “Là đường đại thiếu của chúng ta bỏ tiền ra mua giải thưởng à?”  

Được thôi, lần này cậu vẫn không chịu tha cho Lương Nhất Trần.  

Thấy sắc mặt đại ảnh đế Lương Nhất Trần sắp tức đến tím tái, Đường Mục vừa vỗ lưng giúp hắn dịu lại, vừa thản nhiên đáp: “Cậu là một tên lính thô lỗ, làm sao hiểu được nghệ thuật diễn xuất cao cấp như vậy.”  

“Tôi thấy đó là âm mưu thì đúng hơn!”  

Cả ba cứ thế tranh cãi, không ai chịu thua ai.  

Dù chỉ có một mình đấu với hai người, nhưng Phong Túc Dương vẫn không có dấu hiệu yếu thế.  

Ba người họ lớn lên cùng nhau, ai cũng là nhân chứng cho những chuyện ngốc nghếch của đối phương lúc nhỏ.  

Một người lăn lộn trên thương trường, một người tung hoành trong giới giải trí, còn một người lại thuộc quân đội, đều là những kẻ miệng lưỡi sắc bén, đôi khi đến chính mình cũng không nể nang.  

Nghe bọn họ dần dần đi quá giới hạn, Tự Minh lặng lẽ nhìn Phong Túc Dương cãi nhau, trong mắt tràn đầy hứng thú.  

Trì Các nhanh chóng ăn xong, cẩn thận đặt đũa xuống rồi cúi đầu, bịt chặt hai tai.  

Phong lão tướng quân đã chứng kiến cảnh này vô số lần. Ông đứng dậy, rời khỏi nhà ăn cùng Lệ thúc.  

Tiểu bối cãi nhau, ông vẫn nên tránh mặt thì hơn, không thiên vị bất cứ bên nào.  

Trong nhà ăn, “cuộc chiến” vẫn tiếp tục kéo dài.  

Xung quanh, “khói lửa” nổi lên bốn phía.  

Trì Các suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, lấy điện thoại ra và nhắn vào nhóm của tiểu đội: "Các cậu khi nào trở về?”

Người trả lời đầu tiên là Lão Thất: [Vừa mới xử lý xong một đợt, dọn dẹp chút rồi về. Sao vậy? Mới xa có một ngày mà đã nhớ chúng tôi rồi à?] 

Trì Các ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng cúi xuống, gõ từng chữ: “Không phải nhớ các cậu, mà là tôi có chút sợ.”

Lão Thất: [Cậu cũng không cần phải trực tiếp vậy chứ. (gào khóc.jpg)]

Cửa Nam: [Cậu có phải đã gặp đại ảnh đế Lương Nhất Trần?]

Trì Các: [(gật đầu liên tục.jpg)]

Nhóm chat lập tức im lặng.  

Trì Các: [???]

Cửa Nam: [Tự lo cho mình đi!]

Lão Thất: [Bảo trọng!] 

Ngay sau đó, như chơi domino, hàng loạt tin nhắn xuất hiện.

[Bảo trọng 2]

[Bảo trọng 3]

[Bảo trọng 4]

[Bảo trọng 5]

Nhìn đầy màn hình toàn chữ “bảo trọng”, Trì Các càng thêm xác nhận một điều. Ngoài những lúc huấn luyện và làm nhiệm vụ, đám người này căn bản không có ai là bình thường.  

Chuẩn bị cất điện thoại đi, đúng lúc này, nó rung lên một cái.  

Trì Các có chút mong đợi, vội mở ra xem tin nhắn mới nhất.  

Cửa Nam: [Có thể lén quay video không? Đội trưởng của chúng ta đấu võ mồm với đại ảnh đế, nhất định đáng xem.]

Trì Các cười nhạt: “Cảm động quá đi😒.”  

Vừa cất điện thoại, hắn chợt nhận ra xung quanh đã yên tĩnh từ lúc nào.  

Lén ngước mắt nhìn lên, Trì Các phát hiện có một người đang đứng ở cửa nhà ăn, mỉm cười nhìn mình.  

Lương Nhất Trần vẫn luôn đợi hắn nhìn qua, khóe môi cong lên rõ ràng hơn.  

Dưới lớp kính mỏng, đôi mắt hắn cũng ánh lên ý cười.  

Hắn giơ tay khẽ vẫy, dùng khẩu hình không tiếng động nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Trì Các khẽ nhướng mày, nhìn theo hai người họ rời đi.  

Từ cửa sổ sát đất của nhà ăn có thể thấy rõ bóng dáng họ. Đường Mục khoác vai Lương Nhất Trần, ngón tay lướt nhẹ lên sợi dây bạc treo trên gọng kính của hắn. Không biết Đường Mục nói gì, chỉ thấy Lương Nhất Trần trở tay thúc một cú vào bụng hắn. Đường Mục không giận, ngược lại còn cười, kéo người định bỏ đi kia lại gần lần nữa.  

Ngay cả bóng hai người in trên mặt đất cũng hài hòa đến lạ.  

Dù bây giờ Lương Nhất Trần đã là một Alpha.  

“Nhìn đủ chưa?” Phong Túc Dương ngồi đối diện lên tiếng.  

Trì Các vội thu ánh mắt lại, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt. Hắn đứng dậy, nói: “Xin lỗi, đội trưởng.”  

Phong Túc Dương không hỏi hắn xin lỗi vì chuyện gì, chỉ nhìn hắn thật sâu rồi nói: “Ở đây không bàn chuyện đó. Trì Các, giờ tôi chỉ hỏi cậu một câu.”  

Trì Các cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, gật đầu.  

“Bỏ qua mọi thứ khác, lời cậu nói với tôi hôm đó có phải thật không?”  

Trì Các theo bản năng đứng thẳng người, vóc dáng gần 1m9 đầy vững vàng, ánh mắt kiên định đáp: “Là thật, đội trưởng.”  

Phong Túc Dương gật đầu: “Được, chuyện khác đợi về rồi bàn.”  

“Cảm ơn đội trưởng!”  

Phong Túc Dương bước đến gần, giơ tay đấm nhẹ vào ngực hắn: “Cậu tốt nhất nên giải thích rõ ràng, nếu không đến tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu.”  

“Tôi hiểu rồi.”  

Ánh mắt Phong Túc Dương lướt qua bộ quần áo đã bạc màu của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.  

“Phòng cậu ở lầu hai, rẽ trái, căn giữa.”  

Nói xong, cậu xoay người đi về phía phòng khách, nơi có người vẫn luôn chờ. Khi sắp ra khỏi nhà ăn, cậu thoáng dừng lại, hỏi: “Có kế hoạch gì không?”  

Trì Các lắc đầu: “Không.”  

“Vậy đợi tôi về, chúng ta ra ngoài một chuyến.”  

“Vâng, đội trưởng.”  

Cửa nhà ăn chưa đóng, Tự Minh ngồi bên ngoài đã nghe hết cuộc trò chuyện. Khi tiếng bước chân tiến lại gần, anh xoay xe lăn nhìn người đang đi về phía mình.  

Phong Túc Dương dừng lại khi còn cách một đoạn, cười hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”  

Đôi mắt cậu như một vòng xoáy dịu dàng, cuốn người ta vào, khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.  

“Túc Dương.” Tự Minh khẽ gọi tên cậu, giọng rất nhẹ.  

“Ừ?”  

“Có thể lại gần anh một chút không?”  

Phong Túc Dương tiến thêm vài bước.  

“Chưa đủ, có thể gần hơn chút nữa không?”  

Không hiểu ý đồ của anh, nhưng Phong Túc Dương cảm thấy mình đã bị ánh mắt ấy cuốn vào xoáy nước từ lúc nào không hay.  

Khi cậu bước thêm một bước, Tự Minh cũng đẩy xe lăn tới gần.  

Khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, gần đến mức khi cúi xuống, Phong Túc Dương có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đối phương khẽ lướt qua hàng mi của mình.  

Ngay lúc nhận ra suy nghĩ của bản thân đang đi xa, tuyến thể sau cổ Phong Túc Dương bỗng ngưa ngứa, còn mang theo chút nóng ran.  

Muốn che lại, nhưng cảm thấy hành động đó quá lộ liễu. Nhịn xuống thì sự khác thường này lại quá rõ ràng.  

“Không hổ là 87% độ phù hợp!” Cậu thầm nghĩ “Chỉ mới thế này, còn chưa vào kỳ mẫn cảm, vậy sau này…”  

Suy nghĩ chợt ngắt quãng, mắt Phong Túc Dương mở lớn, không thể tin nổi những gì mình vừa nghĩ đến.  

Tự Minh nhìn biểu cảm liên tục thay đổi trên mặt cậu, cùng vành tai hơi đỏ bị lọn tóc lòa xòa che đi, hỏi: “Em sao vậy?”  

“Không có gì, anh muốn nói gì?”  

Tự Minh đáp: “Tài xế đưa anh tới có việc rời đi rồi. Chờ anh báo với ông Phong xong, em có thể đưa anh về không?”  

Phong Túc Dương gật đầu: “Được.”  

Nói xong, cậu đi ra sau, đẩy xe lăn đưa người lên lầu một.  

So với phòng khách sáng rực ánh nắng, hành lang dẫn đến thư phòng chỉ có ánh đèn vàng mờ nhạt.  

Tự Minh nhìn xuống tấm thảm nhung dưới chân, nơi ánh đèn chiếu lên tạo thành một màu vàng ấm áp.  

Bên môi cậu, má lúm đồng tiền mờ nhạt dường như cũng bị ánh sáng ấy nhuộm thành sắc vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play