“Túc Dương, con…”
Từ trong bếp đi ra, Phong lão tướng quân trước tiên nhìn thấy người đang đứng, trên mặt lộ rõ niềm vui sắp tràn ra.
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài chưa đến một giây, khi ông nhìn thấy bàn tay của Phong Túc Dương dừng giữa không trung.
“Gia gia, con đã về.” Lúc này, Phong Túc Dương cũng tự tìm cho mình một bậc thang thích hợp để rút lui, thu tay về rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Phong lão tướng quân, ôm lấy ông.
Hai người càng gần nhau hơn, ôm chặt không rời.
Trong cái ôm này, Phong lão tướng quân khẽ hỏi bên tai cậu: “Con có phải đã đánh thằng bé?”
Câu hỏi này làm Phong Túc Dương sững lại.
“Con đánh ai?”
“A Tự.” Phong lão tướng quân sợ người đang ngồi trên xe lăn nghe được cuộc trò chuyện, nên lúc chuẩn bị buông tay lại kéo cậu vào lòng.
Phong Túc Dương cười nói: “Không có, con sợ anh ấy cắn con.”
Sau đó, khi Phong lão tướng quân buông tay, cậu nhanh chóng lùi lại hai bước rồi nói: “Gia gia, con còn dẫn theo một người về.”
Nghe cậu nói vậy, những người trong phòng khách phản ứng đầu tiên chính là Tự Minh.
Vẫn là dáng vẻ uất ức như cũ, khóe mắt hơi cụp xuống, ánh mắt như nhiễm nước đen thuần khiết.
Phong Túc Dương xoay người, hướng về phía cửa gọi: “Trì Các.” Ngay khoảnh khắc cậu thu ánh mắt về, vô tình chạm phải đôi mắt đen láy kia. Rõ ràng bản thân không làm gì sai, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chột dạ.
Giờ khắc này, Phong Túc Dương cuối cùng cũng hiểu được câu nói của lão thất về tầm quan trọng của nhan sắc.
Chỉ một ánh mắt mang theo chút uất ức nhìn anh, đã khiến cậu có cảm giác mình vừa làm gì đó tổn thương người kia. Hay là cậu đã nói điều gì khiến người ta không thích nghe?
Suy nghĩ giống như bị mắc kẹt ở mép tấm thảm lông, theo từng động tác nhỏ của người kia mà thay đổi.
“Đội trưởng.” May mắn thay, giọng nói vang lên của Trì Các kịp thời kéo cậu trở về thực tại.
Sau khi tỉnh táo lại, Phong Túc Dương lập tức giới thiệu Trì Các với mọi người.
“Phong lão tướng quân, chào ngài. Tôi là Trì Các, cũng là thành viên cuối cùng gia nhập đội đặc chiến.”
Nhìn người đứng thẳng tắp mang phong thái quân nhân, Phong Túc Dương đi đến bên cạnh, đặt một tay lên vai hắn rồi nói: “Thả lỏng đi, bây giờ đang là kỳ nghỉ.” Sau đó ông ghé sát, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy mà nhắc nhở: “Đừng nói chuyện quân doanh trong nhà.”
Trì Các nghiêng đầu, cũng hạ giọng hỏi: “Một chút cũng không được sao ạ?”
Phong Túc Dương vừa định gật đầu thì bỗng nghe Phong lão tướng quân gọi lớn: “A Tự, con sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Sao vậy?” Cậu lập tức đi tới, ngồi xổm xuống trước xe lăn, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt đang đổ mồ hôi lạnh. Nhẹ nhàng kéo tay Tự Minh ra khỏi tấm thảm lông bị nắm chặt, Phong Túc Dương cầm lấy tay anh.
Rất lạnh.
“Tự Minh, bây giờ anh có nghe thấy em nói gì không?” Cậu ghé sát thêm một chút, lần này nhìn vào đôi mắt kia, cảm giác như băng đá ngàn năm trong động sâu đang đọng lại.
Dù chỉ trong chớp mắt, nhưng với một người từng trải qua bao phen sinh tử như cậu, cũng đủ để cảm nhận được sự đáng sợ trong ánh nhìn đó.
Phong Túc Dương nhanh chóng bị đối phương nắm lại. Tự Minh khẽ cười với cậu, nụ cười rất nhạt nhưng cũng đủ xua tan cái lạnh vừa rồi. Giọng nói khàn khàn vang lên, hỏi người đang gần như tựa vào đùi mình: “Em có bị anh dọa không?”
Giọng anh quá nhẹ, Phong Túc Dương không nghe rõ nên tiến lại gần hơn một chút, hỏi: “Anh nói gì? Bác sĩ sắp đến rồi, không sao đâu.”
Khi cậu nói ra ba chữ “không sao đâu”, Tự Minh lại một lần nữa nghe thấy nhịp tim mình đập rõ ràng và mạnh mẽ.
Nhiều năm trôi qua, chỉ một câu nói đơn giản lại khiến anh xúc động từ tận sâu trong lòng.
“Phong Túc Dương.” Tự Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi lại: “Vừa rồi anh có dọa em không?”
Tên của mình đã nghe qua vô số lần từ miệng người khác, nhưng hôm nay, khi được gọi từ miệng anh, lại dường như mang theo một cảm giác khác lạ mà bản thân không thể hiểu rõ.
“Không có.” Phong Túc Dương đáp: “Chuyện này chẳng có gì, càng không thể dọa được em.”
Thật ra, cậu muốn nói: “Em từng trải qua bao nhiêu sóng gió rồi.” Nhưng đúng lúc định rút tay về, lại một lần nữa bị nắm lấy. Câu nói ra đến miệng liền biến thành một câu khác: “Muốn em bế anh vào phòng khách nghỉ ngơi một chút không?”
Lời này vừa dứt, không chỉ hai người họ mà ngay cả hai người trong phòng khách cũng sững sờ. Ngay cả hai người vừa bước vào cũng đứng im tại chỗ.
Một thanh niên Alpha sau khi sững sờ liền bình tĩnh đẩy gọng kính trên mặt, quay sang Alpha bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Hình như tôi thắng rồi, hôm nay toàn bộ chi phí đều do cậu trả.”
Nói xong, hắn tháo kính xuống, dùng một bên gọng kính móc nhẹ vào ngón tay rồi bước đến.
“Chào Phong gia gia.” Hắn tiến lên chào Phong lão tướng quân.
Phong lão tướng quân mỉm cười vỗ vỗ cánh tay Alpha kia, nói: “Ta đoán chắc các cậu sẽ đến, đã bảo người chuẩn bị sẵn đồ ăn mà hai cậu thích. Lát nữa phải ăn nhiều một chút, một thời gian không gặp mà gầy đi nhiều thế này.”
Lúc này, Alpha phía sau vươn tay khoác vai người bên cạnh, nói với Phong lão tướng quân: “Phong gia gia, ngài không biết đâu, dạo gần đây hắn vì bận diễn tập nên mấy ngày rồi chẳng ăn uống nghiêm túc gì cả.”
Phong lão tướng quân hơi nhíu mày: “Không ăn uống thì sao mà được? Trần lão đầu chắc xót lắm.”
“Trần gia gia đương nhiên là xót ruột, nhưng hắn cứ lấy tôi làm cái cớ, suốt ngày ăn vạ ở nhà tôi, khiến Trần gia gia tìm không ra người.”
Nói rồi, cuối cùng cũng tìm được một người có thể đứng ra làm chủ cho mình, Alpha kia bắt đầu than thở: “Phong gia gia, ngài nói xem, lần này hắn về nhà, trần gia gia mà nhìn thấy có khi lại tưởng rằng Đường gia không có ai, để cháu trai mình đói đến mức chẳng còn sức mà ăn cơm. Nhìn xem, gầy đến thế này rồi…”
“Đường Mục, cậu mà nói thêm một câu nữa, có tin tôi chết đói thật không? Trước khi chết còn để lại một bức thư tuyệt mệnh, viết rằng cậu không cho tôi ăn không?”
Đeo lại kính xong, Alpha kia liền vung khuỷu tay, mạnh mẽ đánh vào bụng người bên cạnh.
Phòng khách trở nên náo nhiệt hơn vì sự xuất hiện của hai người bọn họ. Khi bên kia đang đùa giỡn, Phong Túc Dương vẫn đứng bên cạnh xe lăn của Tự Minh. Không lâu sau, bác sĩ gia đình xách theo hộp thuốc bước nhanh vào.
Người trao đổi với bác sĩ là Phong Túc Dương.
Tự Minh ngẩng đầu nhìn người đang cẩn thận thuật lại tình trạng cơ thể của mình với bác sĩ. Người ấy giống như mặt trời chiếu sáng, hơn nữa còn là ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình.
Sau khi nói chuyện xong, bọn họ cùng vào phòng khách. Tuy rằng trông anh đã khá hơn nhiều, bác sĩ vẫn yêu cầu kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Đứng ngoài cửa phòng khách, Phong Túc Dương bỗng cảm thấy vai mình trĩu xuống. Sau đó, cậu nghe thấy một cách gọi vô cùng khó hiểu: “Mèo con, lo lắng đến vậy sao?”
“Mèo con là có ý gì? Cậu với Đường Mục có trò mới à?”
“Không liên quan đến hắn, mà liên quan đến cậu.” Người kia đặt tay lên vai cậu, dùng ngón tay xoắn nhẹ một lọn tóc của cậu như đang thưởng thức.
Khoảng cách gần như vậy, Phong Túc Dương có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, liền hỏi: “Cậu lại dùng thứ đó sao?”
“Ừ, giờ một mũi có thể duy trì khoảng sáu tháng.”
“Một trận trước, tôi đã hỏi quân y. Hắn nói…”
“Túc Dương.”
Người kia buông tay khỏi vai cậu, dựa lưng vào tường, trên mặt không còn vẻ lo lắng của bạn bè mà thay vào đó là sự bình thản.
“Tôi biết nó sẽ gây tổn thương đến tuyến thể, càng lâu thì tổn thương càng không thể phục hồi.”
Khẽ cười một tiếng, hắn tiếp tục: “Tôi không sợ, hơn nữa tôi rất thích trạng thái hiện tại.”
“Lương Nhất Trần!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Lương Nhất Trần khẽ dịch người sang một bên, dựa sát vào tường hơn, rồi nói: “Vừa rồi còn khen cậu ngoan ngoãn như mèo con, sao bây giờ lại hóa thành hổ dữ thế này? Có phải vì vị hôn phu chưa bước qua cửa của cậu không có mặt ở đây không?”
Nghe hắn nói linh tinh, Phong Túc Dương lập tức bước đến, “Chuyện này liên quan gì đến Tự Minh?…”
“Đang nói tôi sao?”
Cánh cửa phòng khách từ từ mở ra. Người ngồi trên xe lăn nhìn hai người ngoài hành lang, hỏi.
Dù trong hành lang có hai người, ánh mắt anh chỉ dừng lại ở một người.
Phong Túc Dương dừng lại, quay người bước đến gần, hỏi bác sĩ phía sau: “Sao rồi?”
“Cơ thể Tự tiên sinh không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là…”
“Chỉ là gì?” Phong Túc Dương hỏi.
“Kỳ nhạy cảm.”
Tự Minh lên tiếng: “Kỳ nhạy cảm của anh sắp bắt đầu rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phong Túc Dương không suy nghĩ liền hỏi ngay.
Tự Minh đáp: “Nhịn một chút là qua thôi.”
“Tôi nhớ lão tướng quân từng kiểm tra độ phù hợp tin tức tố của hai người. Nếu tôi nhớ không nhầm thì khoảng 85% đúng không?”
Phong Túc Dương sửa lại: “Là 87%. Tôi có thể làm gì?”
“Khụ khụ khụ…”
Vì cậu nói quá thẳng thắn, bác sĩ ho khan mấy tiếng để giảm bớt bầu không khí kỳ lạ. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt không hề có chút tạp niệm của cậu, ngược lại, ông cảm thấy chính mình vừa có phản ứng không chuyên nghiệp.
“Độ phù hợp của hai người rất cao. Trong kỳ nhạy cảm của Alpha, Omega có thể ở bên cạnh nhiều hơn, một số tiếp xúc tay chân và mùi tin tức tố của Omega có thể giúp Alpha giảm bớt khó chịu.”
Phong Túc Dương phân hóa sớm, hơn nữa vừa thành niên đã vào quân đội. Mỗi ngày không phải huấn luyện thể lực thì cũng là rèn luyện với vũ khí. Ngoài ra còn phải tham gia các khóa học quân sự, ngày nào cũng vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian tìm hiểu về những vấn đề này.
Có lẽ do thể chất, mỗi lần đến kỳ động dục cậu cũng không có phản ứng rõ rệt, thậm chí cảm giác trong mơ cũng không quá mạnh mẽ.
Chỉ cần một mũi thuốc ức chế là xong.
“Anh ấy không thể dùng thuốc ức chế sao?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không được, tôi vừa kiểm tra tuyến thể của tiên sinh…”
“Bác sĩ, chuyện này để lát nữa tôi sẽ giải thích với em ấy. Cảm ơn ngài.”
Tự Minh thu lại ánh mắt nhìn cậu, cúi đầu tìm tay vịn bên xe lăn. Giơ tay khẽ móc lấy ngón út của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh hơi khó chịu, em có thể giúp anh nói với Phong gia gia rằng anh không sao không?”
Cảm giác từ đầu ngón tay cái truyền đến khiến Phong Túc Dương sững lại, nhưng cậu không né tránh cũng không từ chối. Sự tiếp xúc này không khiến cậu thấy khó chịu chút nào.
“Được, en đi nói với gia gia. Phòng khách sát vách là chuẩn bị cho anh, em đưa anh vào.”
“Không cần, anh tự đi được.”
Tự Minh nhìn ngón tay mình đang móc lấy tay cậu, trong lòng vì sự chấp nhận này mà cảm thấy vui vẻ.
Niềm vui ấy thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh. Đôi mắt vốn đẹp nay hơi cong lên, trong đôi con ngươi đen tuyền dường như chỉ chứa duy nhất một hình bóng.
Hiểu được không nên tham luyến quá nhiều, Tự Minh chủ động buông tay cậu ra, nhấn nút điều khiển trên xe lăn, hướng về phía phòng khách gần đó.
Nhìn bóng lưng anh trên xe lăn, lúc này trong lòng Phong Túc Dương bỗng cảm thấy anh vừa cô đơn lại vừa mong manh.
Đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, Lương Nhất Trần giơ tay vẫy vẫy trước mặt bạn mình, “Người ta đi vào rồi, cậu còn nhìn gì nữa?”
Phong Túc Dương chặn tay hắn lại, hỏi: “Vừa rồi cậu đều nghe thấy đúng không?”
“Ừ, nghe hết rồi.”
Phong Túc Dương nhìn hắn, “Không có cảm nghĩ gì sao?”
Câu hỏi này khiến Lương Nhất Trần sững người, “Độ phù hợp của hai người các cậu cao như vậy, cậu hỏi tôi có cảm nghĩ gì? Có phải tôi nên tỏ ra kinh ngạc hơn không?”
Nói rồi, hắn huých vai bạn mình, sau đó giả vờ ra vẻ huyền bí, “Muốn xem không? Để tôi, người vừa đoạt giải ảnh đế, diễn cho cậu một màn đặc sắc, không thu phí đâu.”
Đã quen với việc hắn hễ nói diễn là nhập vai ngay, Phong Túc Dương chỉ nghiêng người tránh đi, nhanh chóng nói với bác sĩ: “Chúng ta đi thôi, không cần quan tâm hắn.”
Nhưng người đã nghiện diễn thì đâu dễ bỏ qua, chỉ một bước dài liền đuổi theo ngay.
Thế là hai người cứ thế rượt đuổi nhau về phòng khách.
“Đường Mục, cậu không quản hắn sao? Nếu tôi lỡ tay làm hắn bị thương, đừng có lấy cớ trừ quân phí của tôi đấy.”
Vừa trốn người phía sau, Phong Túc Dương vừa gọi với sang người đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Phong lão tướng quân.
“Bị thương chắc khó lắm. Tôi vừa nhận cho hắn một bộ phim mới, còn chờ hắn dùng gương mặt này kiếm tiền cát-xê đây.”
Đường Mục vừa nói vừa đứng dậy, ôm lấy kẻ đang hăng say đuổi theo kia.
“Cậu đuổi không kịp cậu ấy đâu. Cậu ấy ngày nào cũng huấn luyện dã ngoại ở quân đội, thôi nghỉ ngơi đi.”
Vừa dỗ dành người trong lòng, Đường Mục vừa kéo hắn ngồi xuống ghế sô pha.
Nhìn bọn họ đùa giỡn, Phong lão tướng quân lúc này vẫy tay gọi Phong Túc Dương. Đợi cậu ngồi xuống bên cạnh, ông hỏi: “A Tự thế nào rồi?”
Phong Túc Dương thuật lại những điểm quan trọng trong lời dặn của bác sĩ.
Phong lão tướng quân thở dài: “Đứa trẻ đó từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực. Sau này các con ở bên nhau, nhất định phải đối xử tốt với nó.”
Nghe vậy, Phong Túc Dương mới nhớ ra chuyện đính hôn, liền hỏi: “Gia gia, lần trước ngài nói thời gian đính hôn là khi nào?”
“Còn chưa đầy một tháng nữa, con quên rồi hay là chưa hề để trong lòng?”
Phong lão tướng quân cười, đưa tay điểm nhẹ lên trán cậu.
Giống như khi còn nhỏ, dù Phong Túc Dương có bướng bỉnh đến đâu, dù sau này mỗi ngày cậu đánh bầm dập đám Alpha ở trường học, ông cũng chưa bao giờ trách mắng.
Chỉ khi biết lý do đánh nhau, ông lại càng thương xót cậu hơn.
Là người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, Phong lão tướng quân hiểu rõ hơn ai hết: Muốn bịt miệng thiên hạ, chỉ có một cách duy nhất đó là trở nên mạnh mẽ.
Cũng giống như lời Phong Túc Dương đã nói khi tròn mười tám tuổi.
Ngày cậu nhập ngũ, Phong lão tướng quân cũng chạm nhẹ vào trán cậu, nói: “Con đường này sẽ rất gian nan, nhưng gia gia mãi mãi đứng sau lưng con. Vậy nên hãy cứ mạnh dạn làm những gì con muốn, gia gia sẽ luôn ở nhà chờ con.”
Những lời ấy đã trở thành động lực của Phong Túc Dương.
Cậu cười với ông, giọng có chút làm nũng: “Con có nhớ mà, chỉ là gần đây bận quá nên quên thôi.”
Biết cậu chỉ đang chống chế, Phong lão tướng quân nói: “Những việc liên quan đến khách sạn, mẹ con đã sắp xếp xong. Hiện tại nhà họ Tự không còn như trước, ta nghĩ tốt nhất vẫn nên tổ chức đơn giản, con thấy sao?”
Phong Túc Dương cúi người lấy một miếng bánh trên bàn trà, bỏ vào miệng nhai rồi gật đầu: “Con thế nào cũng được. Vị này vẫn ngon như trước.”
Nhìn cậu ăn ngon lành, Phong lão tướng quân đưa thêm một miếng nữa.
“Nghe nói lần này con lại dẫn đội ra tiền tuyến?”
Phong Túc Dương nhận lấy miếng bánh, rồi tiện tay đưa lên miệng ông. Đợi ông ăn xong, cậu liền nhét luôn hai miếng vào miệng mình.
Phong lão tướng quân cười, nói: “Ta biết con không thích nhắc chuyện quân đội khi về nhà, nên ta không hỏi.”
Phong Túc Dương gật đầu. Lúc này cậu mới nhớ đến Trì Các người bị mình kéo về nhà.
“Gia gia, Trì Các đâu rồi?”
“Thằng nhóc đó đi cùng lão Lệ ra biệt thự lấy đồ.”
“Tiểu tử này, đi mà không nói với con một tiếng…” Phong Túc Dương lẩm bẩm.
Bên kia, trên ghế sô pha, Đường Mục cũng đang dỗ dành ai đó. Còn một chút thời gian nữa mới đến bữa trưa, Phong lão tướng quân về phòng nghỉ ngơi một lát. Trước khi đi, ông dặn dò Phong Túc Dương chú ý đến Tự Minh trong phòng khách.
Phong Túc Dương đứng dậy định đỡ ông về phòng, đúng lúc này Lệ thúc và Trì Các vừa đi đến.
Lệ thúc tiến lên, đỡ lấy cánh tay Phong lão tướng quân từ tay cậu, nói: “Để tôi làm cho.”
Phong Túc Dương gật đầu: “Gia gia cứ yên tâm nghỉ ngơi, Tự Minh bên đó con sẽ trông chừng, bác sĩ cũng ở đó rồi, không có gì đâu.”
Nghe cậu nói vậy, Phong lão tướng quân mới yên tâm đi vào.
Lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi.
Ngồi lại trên ghế, Lương Nhất Trần nhìn người vẫn còn đứng giữa phòng khách. Làn da ngăm, tóc cắt ngắn, quần jean bạc màu, áo khoác đen không có nhãn hiệu, dưới chân là đôi giày vải đã cũ đến mức sờn vải.
Bộ dạng này trông có vẻ quen mắt.
Đôi mắt đẹp của hắn cứ thế chăm chú nhìn Trì Các.
“Khụ…” Đường Mục ngồi bên cạnh cố tình hắng giọng để thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng dù hắn có hắng giọng đến mức sắp ho, Lương Nhất Trần vẫn không để tâm.
Bất đắc dĩ, Đường Mục cũng nhìn theo ánh mắt hắn về phía Trì Các, rồi hỏi: “A Trần, cậu quen hắn à?”
Lương Nhất Trần tựa lưng ra sau, giơ tay đặt lên con thú nhồi bông sau lưng, dáng ngồi tùy tiện toát lên vẻ tự do phóng khoáng.
Hơi nâng cằm lên, dù có đổi tư thế cũng không dời mắt khỏi Trì Các, người đang có chút lúng túng.
Hắn mở miệng hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau phải không?”
Trì Các không trả lời, cũng không nhìn hắn.
Lương Nhất Trần không tức giận, tiếp tục hỏi: “Chúng ta gặp nhau rồi, đúng không?”
Trì Các cố thu nhỏ sự hiện diện của mình.
Một lát sau, hắn lắc đầu nhưng vẫn không nói gì.
Vốn chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng sau khi thấy phản ứng của Trì Các, Lương Nhất Trần lại càng chắc chắn mình đã gặp hắn trước đây.
Bỏ chân đang bắt chéo xuống, hắn định đứng dậy thì cổ tay bị người bên cạnh giữ lại.
“A Trần, cậu nhìn nhầm rồi. Nửa năm nay chúng ta luôn ở cùng nhau, tôi chưa từng thấy hắn, đừng làm khó hắn.”
Phong Túc Dương bước đến bên cạnh Trì Các, cười trêu chọc: “Trì Các, cậu đắc tội gì với ảnh đế của chúng ta à?”
Lần này, Trì Các cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Túc Dương rồi nói: “Đội trưởng, tôi không quen hắn.”
Phong Túc Dương nghe vậy liền quay sang nhìn bạn mình: “Hắn nói không quen cậu.”
Lương Nhất Trần nghiến răng đáp: “Tôi nghe thấy rồi.” Sau đó hất tay người đang giữ lấy mình, đứng dậy chậm rãi bước đến trước mặt Trì Các.
Một người trắng trẻo sáng sủa, một người rám nắng sau thời gian dài huấn luyện.
Một người dù đứng giữa nhóm Alpha cũng là kẻ nổi bật, nhưng lúc này lại bị đối phương áp chế khí thế.
“Cậu là Omega?” Lương Nhất Trần hỏi.
Trì Các gật đầu.
“Nhưng sao tôi cứ cảm thấy cậu là một Alpha vậy?”
Nghe vậy, Trì Các lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau.
Trì Các biết mình đã bị lừa. Hắn vẫn xảo quyệt như trước.
Lương Nhất Trần biết mình không nhìn nhầm. Chính là hắn, kẻ gian xảo năm nào.