Những người như Kỷ Từ và Thiên Tuyết, tự cho mình là “con cưng của trời”, luôn xem thường những người bình thường như cỏ rác, sao có thể dành cho người khác sự tôn trọng cơ bản nhất?
“Tổng Giám đốc Kỷ, anh điều tra tôi nhanh vậy sao?” - Giọng tôi mang theo chút chế nhạo.
Kỷ Từ dường như nhận ra sự mạo phạm của mình.
“Xin lỗi, Thư Diêu. Anh chỉ muốn giúp em.”
Tôi thẳng thắn: “Anh còn chuyện gì khác không?”
Người khác đường thì không nên miễn cưỡng làm bạn đồng hành, quá khứ hay hiện tại, tôi đều không muốn dây dưa với Kỷ Từ nữa.
“Em bây giờ sống tốt chứ?” Ánh mắt anh lóe lên một chút quan tâm.
Tôi dừng lại vài giây rồi nói:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã chia tay tám năm trước. Câu hỏi này, tôi có quyền từ chối trả lời.”
Tôi cầm túi xách, quay người định rời đi.
Nhưng Kỷ Từ chặn lại trước mặt tôi.
Đôi mắt anh đỏ lên, gần như cố chấp:
“Anh không đồng ý.”
Tôi thấy buồn cười.
Khi nào thì chuyện chia tay lại giống như ly hôn, cần cả hai bên đồng ý thì mới có hiệu lực pháp lý sao?
“Thư Diêu.”
“Sau đó anh đã đến quầy bánh kếp của mẹ em. Anh từng hỏi về những chuyện trước kia. Xin lỗi, vì món quà mà em vất vả làm việc để mua cho anh, anh lại hiểu lầm em.”
“Những năm qua, trong lòng anh luôn cảm thấy áy náy. Anh nợ em một lời xin lỗi. Thư Diêu, đừng ghét anh nữa nhé.”
10
Tôi khẽ cười, một tiếng cười mơ hồ, như gió thoảng qua.
Những chuyện đó, với tôi, đã xa xôi như câu chuyện từ thế kỷ trước.
Kỷ Từ nhắc lại quá khứ, nhưng tôi không còn muốn hồi tưởng nữa.
“Kỷ Từ, tôi không ghét anh. Những chuyện cũ, tôi cũng không còn nhớ.”
Không ghét, bởi nó không đáng để ghét.
Với một người qua đường, cớ gì phải tốn thời gian, tâm trí để nhớ?
Chuông điện thoại của Kỷ Từ vang lên, tôi thấy tên người gọi đến là Thiên Tuyết.
Nhân lúc anh bận nghe điện thoại, tôi gọi xe về nhà.
Vừa về đến nơi, Chu Lãm Nguyệt lập tức lao đến, ánh mắt đầy tò mò:
“Diêu Diêu bảo bối, thế nào? Cậu và chàng 'cao phú soái' có phát triển gì không?”
Tôi đi tắm, sau đó kể lại chuyện cũ cho cô ấy nghe.
Thật ra, cũng là để tự nhắc nhở bản thân mình.
Nghe xong, Chu Lãm Nguyệt im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên buông một câu nhận xét:
“Đúng là tên tra nam vô địch vũ trụ!”
“Tớ mà quen anh ta, chắc chỉ nói chuyện tiền bạc thôi, không nói tình cảm. Nhưng mà nói tiền cũng thấy thiệt thòi cho mình!”
“Chưa biết chừng ly hôn rồi anh ta còn tìm cách chuyển tài sản đi ấy chứ.”
Tôi bật cười:
“Anh ta không cho cậu cơ hội chuyển tài sản đâu, anh ta sẽ chỉ yêu cầu ký hợp đồng tiền hôn nhân thôi.”
Hai chúng tôi ôm nhau cười nghiêng ngả.
Sau đó, Chu Lãm Nguyệt vẻ mặt trầm ngâm:
“Nhưng tớ nghĩ, phải giới thiệu cho cậu một đối tượng mới được.”
“Lần tới tớ sẽ nhờ Minh Trần tổ chức một buổi gặp mặt, tìm cho cậu một người đàn ông tốt.”
Tôi cười, gật đầu đồng ý.
Gần đây, công ty tôi nhận được một dự án lớn, tôi được chỉ định làm người phụ trách.
Nhận dự án, đọc xong tài liệu, tôi mới biết phía đối tác chính là Kỷ Từ.
Không cần nói cũng biết đây là bàn tay của ai.
Nhưng tôi luôn phân định rõ ràng: công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.
Dự án vừa làm được nửa chừng, trên diễn đàn công ty lại xuất hiện tin đồn:
“Có một nhân viên họ Thư nào đó đã ngủ với đối tác để nhận được dự án này.”
Tôi cảm thấy chuyện này thật buồn cười.
“Nhân viên họ Thư” – chẳng khác nào chỉ thẳng mặt tôi mà nói.
Chu Lãm Nguyệt nhìn thấy tin đồn, nổi cơn thịnh nộ, lập tức “anh hùng bàn phím” trên diễn đàn công ty, mắng kẻ tung tin không thương tiếc.
Nhưng lần này khác với trước đây, tôi chọn cách báo cảnh sát.
11
Vu khống một người bằng cách này, bất kể xuất phát từ lý do gì, bất kể lời biện hộ ra sao, đều là một hành vi độc ác.
Hơn nữa, nó còn vi phạm pháp luật.
Cảnh sát làm việc rất hiệu quả, chỉ trong hai ngày đã tìm ra kẻ đăng bài vu khống.
Người đó là Thiên Tuyết.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác buồn nôn.
Thật đúng là không chịu buông tha.
Cảnh sát hỏi tôi có muốn giải quyết riêng không.
Tôi từ chối.
Tôi không cần bất cứ khoản bồi thường nào, chỉ khăng khăng yêu cầu giam giữ Thiên Tuyết bảy ngày.
Tối hôm đó, Kỷ Từ gọi điện cho tôi.
“Thư Diêu, Thiên Tuyết chỉ là nhất thời suy nghĩ lệch lạc, không phải cố tình bịa đặt. Anh biết em là một người rộng lượng. Cô ấy đã nhận ra lỗi lầm rồi, em tha thứ cho cô ấy được không?”