Cô ấy chắn trước mặt tôi, mỉa mai: “Vị tiểu thư này, đừng vì bản thân dơ bẩn mà nhìn đâu cũng thấy bẩn.”

“Ồ? Cô bảo vệ cô ta như vậy, chẳng lẽ không biết thời cấp ba cô ta đã kiếm tiền bằng cách nào sao?”

Mọi người trong hội trường bắt đầu tụ tập lại để xem.

Chu Lãm Nguyệt tức đến mức suýt đấm thẳng vào mặt Thiên Tuyết, nhưng tôi kéo tay cô ấy lại, mỉm cười nói với Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, nếu cô nhất quyết bịa đặt, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát.”

“Từ trước đến nay, tôi không hổ thẹn với lòng mình, cô cũng biết rõ điều đó.”

Lúc này, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước đến từ phía sau Thiên Tuyết.

Anh ta hỏi một cách lãnh đạm: “Chuyện gì vậy?”

Thần sắc Thiên Tuyết lập tức trở nên kỳ lạ.

Cô ta nghiêng người, cố ý che khuất tầm nhìn của anh ta, như muốn giấu đi sự hiện diện của tôi.

Nhưng người đàn ông vẫn nhìn thấy tôi.

Tôi cũng nhận ra anh ta.

Là Kỷ Từ.

Ánh mắt anh chuyển từ kinh ngạc sang bối rối:
 “Thư Diêu, không ngờ gặp lại em ở đây.”

8

“Cùng uống một ly nhé?” Kỷ Từ giơ ly rượu, giọng nói trầm thấp.

Ánh mắt của mọi người trong hội trường đều hướng về phía tôi.

Lần lượt có người đến trò chuyện cùng Kỷ Từ.

Lúc đó, tôi mới biết anh chính là đối tác khó tính trong lời đồn, người sẽ đến dự buổi tiệc hôm nay.

Anh giơ ly về phía tôi, còn tôi nhất thời ngẩn ra.

“Không đâu.” Tôi đáp lại.

Suốt buổi tiệc, Kỷ Từ liên tục nhìn về phía tôi, nhưng tôi phớt lờ ánh mắt ấy.

Chu Lãm Nguyệt đầy hứng thú hóng chuyện:
 “Diêu Diêu, cậu quen Tổng Giám đốc Kỷ à?”

“Quen, học cùng trường cấp ba, tốt nghiệp xong thì không còn liên lạc nữa.”

Ánh mắt Chu Lãm Nguyệt trở nên đầy ẩn ý:
 “Không lẽ là… bồ cũ?”

“Cậu giỏi thật đấy, Thư Diêu! Nhưng sao nhìn cậu có vẻ không vui lắm?”

Tôi mỉm cười thản nhiên, không định giấu giếm chuyện cũ với cô ấy:
 “Tớ tin rằng nếu cậu thấy bồ cũ của mình xuất hiện đầy trọng vọng ở một nơi như thế này, tâm trạng cũng chẳng khá hơn đâu.”

Chu Lãm Nguyệt gật đầu liên tục, vẻ mặt tỏ ra vô cùng thấu hiểu:
 “Quá đúng luôn. Để người yêu cũ sống tốt đã là sự khoan dung lớn nhất của tớ rồi.”

“Anh ta tồn tại chỉ để tớ biết Minh Trần tuyệt vời thế nào.”

Minh Trần là bạn trai của Chu Lãm Nguyệt, họ yêu nhau từ đại học đến giờ, tháng sau sẽ kết hôn.

Tôi không nhịn được, bật cười.

Buổi tiệc kết thúc, tôi và Chu Lãm Nguyệt chuẩn bị bắt xe về nhà.

Nhưng ngay trước sảnh, một chiếc Maybach màu đen nổi bật đang đỗ.

Kỷ Từ đứng bên cạnh xe.

Thấy tôi bước ra, anh nắm chặt cổ tay tôi, có phần áp đặt:
 “Em có thời gian không?”

“Không.” - Tôi đáp với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Sức nắm của anh tăng thêm:
 “Diêu Diêu, anh nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm.”

Tôi ngước mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.

“Tổng Giám đốc Kỷ, đây là nơi công cộng.”

Khóe môi anh hiện lên một nụ cười nhàn nhạt:
 “Vậy chúng ta đổi chỗ khác. Diêu Diêu, em có muốn uống cà phê không?”

Anh nói:
 “Diêu Diêu, cho anh một cơ hội, được không?”

Chu Lãm Nguyệt lập tức ngửi thấy mùi “drama” nồng nặc.

“Diêu Diêu, hay cậu nói chuyện với Tổng Giám đốc Kỷ một chút đi? Tớ sẽ bắt xe về trước.”

9

“Thư Diêu, anh đã tìm em suốt tám năm.”

Trong quán cà phê, tôi và Kỷ Từ ngồi đối diện nhau.

Ánh mắt anh nhìn tôi đầy phức tạp.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, không đáp lời.

Thần sắc của anh mờ mịt, giọng nói có chút khàn, ngập ngừng rất lâu mới cất tiếng hỏi:
 “Chuyện năm đó, em vẫn còn trách anh sao? Vì vậy mà em xóa WeChat của anh, chặn mọi cách liên lạc, khiến anh không thể nào tìm được em.”

“Thư Diêu, em tốt nghiệp trường danh tiếng nhưng lại chỉ làm một nhân viên nhỏ. Anh có thể giúp em.”

Tôi chẳng tỏ ý kiến gì, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Kỷ Từ vẫn như tám năm trước.

Sự kiêu ngạo và tự mãn của anh không hề thay đổi, thậm chí còn hơn xưa.

Nỗ lực làm việc của tôi, trong mắt anh, dường như chỉ khơi dậy một cảm giác thương hại vô nghĩa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play