- Tôi có thể làm, vậy anh cũng không cần ra tay sao?

Quỷ hồn đối với việc mình không thể thi thố tài năng hết sức bất mãn.

- Cậu ra tay? Cậu chỉ tặng thêm đồ ăn cho người ta.

Ngụy Diễn hừ nhẹ nói, sau đó ném ra một cục đá vừa lúc xuyên phá một giấy người.

Thấy kỹ xảo của mình bị hiểu rõ, Nham Vượng cũng không tiếp tục giả bộ bất tỉnh, gọn gàng đứng lên đề phòng nhìn Ngụy Diễn:

- Xin hỏi các hạ thuộc đường nào?

Quỷ hồn Ngụy Diễn nhìn thấy Nham Vượng chỉ lừa mình làm bộ té xỉu, toàn bộ quỷ vô cùng tức giận:

- Người này quá ghê tởm! Lại dám lừa quỷ! So với quỷ còn đáng giận!

Ngụy Diễn không để ý tới hắn giơ chân, ngón tay vuốt vuốt một cục đá – cục đá này nhìn như thường thường không có gì lạ, nhưng trên thực tế hắn tìm Lưu gia đem phơi nắng thật lâu, tuy không phải linh thạch, nhưng cũng ẩn chứa một tia dương viêm lực, tiếp tục trải qua trận pháp dẫn đường, chuyên môn dùng bài trừ tai họa âm sát, có thể phát huy ra 120% uy lực.

Thật hiển nhiên Nham Vượng cũng ý thức được điểm này, tuy không biết đó là vật gì, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy được uy hiếp.

Nhưng nhìn bên kia chỉ có một người một quỷ, còn là một thiếu niên gầy yếu, quỷ chỉ là quỷ hồn bình thường không có âm sát khí, mà bọn hắn có ba người, đều có thể đánh, chính hắn cũng biết pháp thuật thật lợi hại.. bởi vậy Nham Vượng cảm thấy không có gì đáng sợ.

Cho dù mình vừa rồi bị phá chú pháp mà hộc máu, cũng nhất định không phải thủ đoạn của tên tiểu tử trước mắt này, mà là còn có cao nhân ở phía sau màn trấn thủ.

Cũng giống như Nham Vượng, thanh niên tên Ba Bị càng thêm vội vàng cùng xúc động.

Tâm tình hoảng loạn khi nhìn thấy Nham Vượng hộc máu nhưng khi nhìn thấy người đến chỉ là một xú tiểu tử chưa ráo máu đầu, lập tức liền biến thành phẫn nộ:

- Nham Vương thúc, giao tiểu tử này cho tôi thu thập! Bảo đảm chỉ lưu một hơi cho hắn!

Hắn bẻ đốt ngón tay nghe răng rắc, nguyên bản khuôn mặt có chút đoan chính bởi vì biểu tình xấu xa mà biến thành vặn vẹo, nhưng trước khi hắn động thủ, một đôi tay mềm mại trắng nõn đã ngăn cản hắn.

- Nhạ Mộc Ni, cô muốn làm gì? Đừng nói với tôi cô xem trọng tiểu tử này!

Bởi vì Nhạ Mộc Ni là mỹ nữ, cho nên Ba Bị thật thích nàng, nhìn thấy nàng muốn bênh vực người khác liền nảy sinh độc ác, càng hận Ngụy Diễn thấu xương.

Nhạ Mộc Ni liếc mắt:

- Đầu óc nhỏ như hạt dẻ của anh khi nào có thể sử dụng được một chút? Tôi đúng là nhìn trúng tiểu tử này, nhưng anh không thấy bộ dạng của hắn rất không sai, rất đáng tiền sao?

Ba Bị nghe câu đầu liền sôi gan, nhưng sau đó cơn tức liền dập tắt.

Đúng vậy, hắn làm sao lại quên bản tính của Nhạ Mộc Ni đây? Nàng cũng không phải loại đàn bà như vậy, ở trong mắt của nàng không có gì sánh bằng đồng tiền.

Chẳng qua..

- Ai biết cô nói có thật hay không? Người mua của chúng ta chỉ cần nữ tính, hắn dù có đẹp cũng chỉ là nam nhân!

Ba Bị không nhịn được thử một chút.

Ánh mắt Ngụy Diễn chợt lóe, chứng thật suy đoán trong lòng mình.

Lưu Đan Đan trúng tà quả nhiên không phải ngẫu nhiên, mà là đối phương đặc biệt bố cục.

Nhạ Mộc Ni nói:

- Đám nông dân nghèo đương nhiên không cần nam nhân, nhưng kẻ có tiền thì chưa chắc không cần.. a, đều đi ra hỗn nhiều năm như vậy, đừng tưởng rằng thế giới bên ngoài đều là nam nữ ghép thành đôi!

Nham Vượng cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, có tư sắc như vậy, có thể tìm ông chủ lớn, so với bán hai ba « hàng » giá trị càng nhiều!

Nhưng hắn bình thường chỉ dùng giấy người nữ tính, hiện tại cần vẽ giấy người nam giới mới được.

Nhưng việc này cũng không quan trọng, Nham Vượng ra dấu bằng mắt cho Ba Bị cùng Nhạ Mộc Ni, hai người lập tức bổ nhào về hướng Ngụy Diễn – tuy pháp lực bọn hắn không sánh bằng Nham Vượng thúc, nhưng công phu cũng không thấp!

Nham Vượng thập phần tự tin với thân thủ của hai người, ba bốn năm nay hai người này đi theo hắn vào nam ra bứac, giải quyết không ít truy binh, vì thế sau khi hai người ra tay hắn bắt đầu vẽ giấy người – cùng chung sử dụng với giấy người đốt giấy tiền vàng mã hôm trước.

Chỉ cần giấy người tiếp xúc mục tiêu, sẽ đem tà khí bám vào trên người họ, sau đó đoạt đi ý thức của mục tiêu, làm cho hắn có thể khống chế mục tiêu.

Dựa vào chiêu thức ấy mấy năm nay Nham Vượng mua bán không ít « hàng », vì thế hết sức tự tin với bổn sự của chính mình.

Không chờ hắn vẽ xong, liền cảm giác không thích hợp – vì sao đột nhiên im lặng như vậy?

Giác quan báo động trước làm cho Nham Vượng ngẩng đầu, liền chứng kiến một hòn đá nhỏ tròn căng thẳng tắp bắn vọt về phía mình!

Mắt thấy tránh cũng không thể tránh, hắn theo bản năng giơ lên giấy người còn vẽ chưa xong ngăn cản!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play