Càng thẩm người chính là giấy người khiêng kiệu – thuần một nét vẽ thô ráp, cười híp mắt, khóe miệng cười lớn, trên gò má còn có dấu son tròn đỏ.

Nhưng rất rõ ràng, không ai cảm thấy chúng nó hiền lành dễ thân, thậm chí khuôn mặt Lý Mai trắng nhợt không có chút máu.

Nhất là Lưu Đan Đan vốn bị trói trên giường không biết lúc nào giãy thoát trói buộc xuất hiện nơi cửa, ánh mắt nàng mở to, lộ ra tròng trắng lật ngược lên, thẳng tắp hướng cái kiệu đi tới.

Lý Mai muốn giữ chặt con gái không cho nàng đi tới, ai ngờ một giấy người bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng, tiền giấy như có ý thức hướng trên người Lý Mai đập vào.

Rõ ràng là loại giấy nhẹ nhàng, nhưng trên người Lý Mai rất nhanh xuất hiện bầm tím.

- Tiểu thần tiên!

Tuy Lý bà bà lớn tuổi, nhưng không bị hù dọa hôn mê, mắt thấy yêu ma quỷ quái thế tới hung hung, Ngụy Diễn lại không có động tác nên nhịn không được kêu một tiếng.

- Những thứ này đều là yêu ma quỷ quái gì!

Quỷ hồn Ngụy Diễn xem như đi theo bên cạnh Ngụy Diễn khá lâu, đã thành thói quen thân phận phi nhân loại của mình, giờ phút này sắc mặt nghiêm chỉnh hung ác cầm từng đoàn tiền giấy hướng trong miệng nhét. Nói cũng kỳ quái, ngay nháy mắt tiền giấy bị hắn nhét vào trong miệng, đều hóa thành bụi bay khói nhẹ, bị hắn "hấp thu" đi.

- Uy, Ngụy Diễn, anh rốt cục được hay không a?

Ngụy Diễn "chậc" một tiếng, hắn còn tưởng là thủ đoạn mãnh liệt cỡ nào đâu, lại cố làm ra vẻ huyền bí, nói cách khác, bổn sự người giật dây cũng chỉ thường thôi.

Hắn lộ ra biểu tình không thú vị, sau đó búng tay, những hòn đá nhỏ bị hắn "ném loạn" khi nãy đột nhiên bay lên, sưu sưu sưu hướng tiền giấy cùng giấy người công kích tới – lúc trước hắn chỉ dùng một ít cục đá, nhưng bây giờ nhìn lại lại là hòn đá nhỏ bao trùm, lại giống như vô cùng vô tận.

Nhưng trong nháy mắt, tiền giấy bị cục đá xuyên phá, biến thành từng đợt khói nhẹ tiêu tán.

Bốn giấy người nhìn thấy tình thế không ổn, cũng không đi bắt Lưu Đan Đan, nhảy dựng lên muốn nâng cái kiệu rời đi.

Nhưng lại không nghĩ mưa đá gào thét bắn tới, trực tiếp đem chúng nó kể cả cái kiệu tạp thành tổ ong vò vẽ.

Cùng lúc đó trong một nhà dân cách Lưu gia chín cây số, một trung niên có hàm râu trê phun ra ngụm máu tươi!

Một nam một nữ ở bên cạnh hắn sắc mặt đại biến:

- Nham Vượng thúc!

Trung niên nhân được gọi Nham Vượng thúc lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt tàn nhẫn:

- Ba Bị! Nhạ Mộc Ni! Mang theo "hàng" nhanh chóng triệt!

Đôi nam nữ kinh hãi liếc nhau – tình huống nào, lại có thể làm cho Nham Vượng luôn mọi việc thuận lợi dùng tới từ "triệt" đây?

Ba Bị còn có chút không cam lòng:

- Nham Vượng thúc, chúng ta đều xuất ra giấy người, như vậy tổn thất cũng quá lớn!

Nhạ Mộc Ni thân là nữ nhân, tính cách quả quyết hơn rất nhiều:

- Tôi lập tức đi lấy "hàng"!

Nham Vượng trừng Ba Bị:

- Cậu luyến tiếc? Luyến tiếc vậy cậu lưu lại ứng phó đi!

Hắn nói xong phất tay mà đi, thiếu chút nữa cùng Nhạ Mộc Ni đụng vào nhau:

- Nhạ Mộc Ni! Cô không phải đi lấy "hàng" sao?

Nham Vượng vừa dứt lời, đột nhiên nhìn ra vẻ mặt Nhạ Mộc Ni không thích hợp, quay phắt đầu nhìn lại, vừa lúc chứng kiến mặt quỷ mặt mũi hung tợn, ngũ quan lồi ra, thất khiếu chảy máu đối diện!

Nhìn thấy trung niên nhân bị hù bất tỉnh, quỷ hồn Ngụy Diễn còn đang tự hỏi mình có cần đổi một tạo hình khác càng thêm dọa người hay không chợt sửng sốt, sau đó cảm giác thành tựu tràn đầy.

Hắn đang định tiếp tục hù dọa đôi nam nữ, nhưng lúc này Ngụy Diễn mở miệng:

- Ngụy Diễn, mau trở lại.

Quỷ hồn đang cao hứng, có chút không muốn nghe lời Ngụy Diễn, ai ngờ lúc hắn còn muốn bay qua chợt cảm giác có cỗ lực lượng lôi kéo mạnh mẽ không thể chống cự, làm cho hắn không tự chủ được bay ngược ra sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play