Ngụy Nhạn:

-!

A, không, nguyên lai chúng ta là bạn bè sao? Bỏ đi, dù sao thành tích của Tương Điềm cũng rất tốt, tạm thời xem như là bạn bè đi.

Hai cô bé quyết định xong buổi chiều thăm bệnh, nhưng chờ tới chiều hai người đi tới nhà Lưu Đan Đan, lại phát hiện một người không nên xuất hiện ở chỗ này.

- Ngụy Diễn, vì sao anh ở chỗ này?

(Buộc linh: Người hoặc là sinh vật khác sau khi chết phạm vi hoạt động có hạn chế địa vực, vong linh bị trói buộc, lọia vong linh này có nhiều oán niệm không tan, cho nên biến thành ác linh. Thường xuyên xuất hiện trong tranh chấm biếm Nhật Bản, bình thường mà nói khi còn sống có oan khuất, có tâm kết chưa xong, có cừu oán chưa báo, người sau khi chết sẽ không thăng thiên, sẽ lưu trên đời này, đợi hoàn thành tâm nguyện, xưng là buộc linh. Bọn hắn sẽ không vô duyên cớ đả thương người, chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, phương pháp trợ giúp bọn họ thăng thiên chính là giải quyết xong tâm nguyện cho bọn họ mới có thể đi)

Ngụy Nhạn vừa kêu lên, liền bị Ngụy Diễn gõ vào đầu:

- Gọi tên là sao vậy? Gọi anh trai!

Ngụy Nhạn che trán, ngẩng đầu nhìn Ngụy Diễn thần sắc nghiêm túc, rõ ràng bị đối phương giáo huấn nhưng không cách nào nóng giận được như trước kia, chỉ đơn thuần hiếu kỳ:

- Anh tới nơi này làm cái gì?

Lời còn chưa dứt Ngụy Nhạn lại chứng kiến một người quen.

- Lý bà bà?

Lý bà bà cũng nhìn thấy Ngụy Nhạn, không hỏi vì sao các nàng lại ở chỗ này, cũng không giải thích vì sao mình cũng ở đây, chỉ đưa tay ngăn lại Ngụy Nhạn cùng Tương Điềm:

- Hai đứa đứng sang một bên trước, đừng quấy rầy tiểu thần.. tiểu Ngụy làm phép.

Ngụy Nhạn cùng Tương Điềm đưa mắt nhìn nhau: Các nàng không nghe lầm chứ? Làm phép?

Ngay lúc các nàng còn đang nghi hoặc, vẻ mặt Ngụy Diễn nghiêm túc:

- Đúng rồi, Nhạn Nhạn, em đem toàn bộ mọi chuyện đêm qua em gặp được người đốt giấy tiền vàng mã trước và sau đó thuật lại cho anh nghe một lần.

Bởi vì mỗi ngày trời còn chưa sáng thì Ngụy Hoành Lượng cần đi buôn bán, mà mỗi ngày 8h30 Ngụy Nhạn cũng cần xuất phát đi nhà sách chờ nhà sách 9h mở cửa, buổi tối trở về thì Ngụy Diễn luôn có mặt trong nhà.

Chính vì bọn họ ra cửa cùng về nhà đều nhìn thấy Ngụy Diễn, vả lại Ngụy Nhạn cho rằng mỗi ngày Ngụy Diễn cần làm đề thi nên mới tiến triển thần tốc, cho nên bọn họ luôn cho rằng Ngụy Diễn ở yên trong nhà không ra khỏi cửa, nhận chân ôn tập bài học.

Nhưng trên thực tế sau khi bọn họ rời nhà không lâu, Ngụy Diễn ra ngoài tản bộ, sau đó về nhà trước bọn họ chừng một giờ, trong lúc này hắn chuyển động khắp nơi trong trấn Nguyên Khẩu, nhất là những địa phương hoang vắng hẻo lánh âm trầm, ở những chỗ này dễ dàng tụ tập quỷ hồn cùng linh thể.

Kiếp trước hắn có mười mấy thủ hạ quỷ bộc, mỗi người đều là nhân tài, chỉ tiếc từ khi hắn xuyên vào trong sách, không còn thủ hạ làm việc cho mình, một người duy nhất đi theo bên cạnh chỉ có quỷ hồn Ngụy Diễn, nhưng tiểu tử này sức chiến đấu chỉ là phế vật, hơn nữa tay chân còn không chăm chỉ, chiên quả trứng cũng biến thành sinh hóa vũ khí.

Chỉ tiếc hắn liên tục nhiều ngày đi ra ngoài cũng gặp được một ít quỷ hồn yêu quái, đáng tiếc đều là phế vật không nói, thực lực đều không vào mắt của hắn – hơn nữa trấn Nguyên Khẩu quá nhỏ, có thể hỗn trong này chỉ là tiểu nhân vật.

Vì thế hắn càng kiên định phải học tập thật giỏi thi đậu đại học, tốt nhất là thi tới thủ đô, bên kia dân cư đông đảo còn phức tạp, nói vậy hắn có năng lực lựa chọn nhân tài cũng nhiều hơn.

Nhưng hắn vẫn không hoàn toàn buông tha « thiên phú » xử lý sự kiện linh dị của mình trong trấn Nguyên Khẩu – tỷ như đi giải quyết tình huống đứa cháu trai của Lý bà bà tự tìm đường chết đi gọi về bút tiên, kết quả bị bút tiên bò lên biến thành quỷ áp giường.

Cũng may bút tiên kia cũng là phế vật, cho nên cũng không tiêu phí bao nhiêu công phu đã bị hắn giải quyết, sau đó Lý bà bà cho nửa con gà làm thù lao, tuy rằng « thu vào » thấp kém hơn kiếp trước hắn ra tay, nhưng suy tính hiện tại hắn còn chưa đánh ra được danh tiếng của mình, cho nên cũng cố mà làm nhận lấy xem như thanh toán xong.

Nhưng không biết có phải thái độ này của hắn tạo cho Lý bà bà một ấn tượng giả dối, để nàng cho rằng hắn là một « vật đẹp giá rẻ », sáng sớm vị lão thái thái tinh thần quắc thước lại chạy tới tìm hắn.

Lần này phía sau nàng còn đi theo một phụ nữ trung niên vẻ mặt lo sợ không yên, sắc mặt tiều tụy.

Đại khái vì lưng nàng hơi khòm, cả người nhìn thấy có vẻ thấp bé.

Nàng mặc một kiện áo bông bị giặt trắng bệch, quần bông màu đen, tóc ngắn qua tai, có lẽ vì tiện xử lý nhưng nhìn có chút dầu mỡ lại có tóc bạc thoạt nhìn càng thêm già nua, hơn nữa hai gò má không có thịt, xương gò má cao ngất, lông mày thưa thớt, đuôi lông mày còn rũ cụp xuống làm cho người ta có cảm giác tinh thần ủ rũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play