Cũng chính nhờ có chút tiểu kỹ xảo về gia vị, Ngụy Diễn trực tiếp thay đổi phần đồ gia vị dành cho khoai tây cùng miến chua cay – đương nhiên, cách giải thích là hắn nhìn thấy trên một quyển sách nên học qua.

Khi đó Ngụy Hoành Lượng còn đang ưu sầu vì phí tổn nguyên vật liệu tăng lên cùng với sinh ý càng thêm vắng vẻ, nghe xong lời Ngụy Diễn còn cho là hắn đang nói bậy.

Ban đầu Ngụy Hoành Lượng còn không tin, dù sao mặc dù hắn biết có sách thực đơn nhưng trên thực tế chỉ là mình tùy tiện làm mà thôi, nhưng muốn dùng thu hút khách hàng vậy xa xa không đủ - thực đơn chủ yếu chỉ là đồ ăn trong nhà, hương vị ngon nhưng phí tổn tài liệu cũng thật cao.

Nhưng nghĩ tới con trai thật vất vả từ quỷ môn quan trở về, hơn nữa còn thay đổi thái độ ngày xưa, không sống vô lý tưởng như trước kia, Ngụy Hoành Lượng cảm thấy không thể đả kích tính tích cực của đứa con, liền thử nghiệm tại nhà một chút.

Thử một lần.. hắc, thật ngon!

Bởi vì sinh ý có khởi sắc, hơn nữa bữa tối phong phú có thịt có cá, Ngụy Nhạn ăn được no nê.

Thực vật mỹ vị là có thể mang tới hạnh phúc cho người ta, cho nên ngày hôm sau nàng đứng ở vị trí cũ chờ Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan cùng đi nhà sách, vẻ mặt luôn mang theo tươi cười.

Nhưng khi Tương Điềm đi tới, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

- Làm sao vậy? Tương Điềm, Lưu Đan Đan không đi cùng cô sao?

Tương Điềm cùng Lưu Đan Đan ở chung một thôn, cho nên bình thường đều đi cùng nhau.

Vẻ mặt Tương Điềm mỏi mệt:

- Ai, đừng nói nữa, Đan Đan hình như sinh bệnh, đêm qua ngủ tới nửa đêm đột nhiên trong nhà nàng truyền ra thanh âm ồn ào, sau đó sáng hôm nay tôi tới nhà thì gặp cha nàng nói Đan Đan sinh bệnh, bảo chúng ta cứ tự mình đi.

Tương Điềm không thích cha của Lưu Đan Đan, đó là một hán tử thấp lùn tròn trịa, có đôi nhãn cầu giống như tùy thời trừng người khác, chẳng những thích uống rượu hơn nữa uống xong còn thích đánh người, nhưng chờ hắn thanh tỉnh lại thì lại xin lỗi, cho nên mẹ của Lưu Đan Đan mỗi lần bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng cuối cùng đều cũng tha thứ hắn.

Lưu Đan Đan cũng bởi vì lớn lên trong loại gia đình này, cho nên vì bảo hộ mẹ, vì không để cho mình bị đánh, cố ý làm cho mình không cần sợ hãi bất cứ vật gì.

Tương Điềm có chút bận tâm Lưu Đan Đan sinh bệnh có phải vì bị cha của nàng đánh hay không, hoặc là cha nàng đánh mẹ nàng nàng ngăn chặn sau đó mới bị thương.

Nhưng bà nội của nàng nói nàng là con nít không cần đi lo lắng cho sự tình trong nhà người khác, nàng cũng có chút sợ cha của Lưu Đan Đan, cho nên chỉ đem suy đoán nói với Ngụy Nhạn.

Ngụy Nhạn cũng không biết an ủi người, vì tránh cho tẻ ngắt nàng chỉ ậm ừ vài câu, tùy tiện tìm đề tài:

- Nhưng sao nhìn cô cũng không có tinh thần gì vậy?

Kỳ thật đây là Ngụy Nhạn lánh nặng tìm nhẹ nói chuyện. Đôi mắt Tương Điềm đầy tơ máu, mái tóc lộn xộn thoạt nhìn trạng thái thật không xong.

- Đêm qua có phải cô trốn trong mền lén xem tiểu thuyết đi?

Tương Điềm nhíu mày, vẻ mặt đau khổ:

- Nếu thật xem tiểu thuyết thì tốt rồi.. ai, đêm qua tôi mất ngủ, cả đêm đều ngủ không ngon.

Ngụy Nhạn thân thiết nói:

- Là bởi vì thanh âm bên nhà Lưu Đan Đan quá ồn ào đem cô đánh thức sao?

Tương Điềm:

- Không phải, là tối hôm qua tôi làm ác mộng cả đêm.

Tựa hồ tìm được đối tượng tâm sự, Tương Điềm kể ra ác mộng của mình:

- Đêm qua tôi ngâm chân xong thì đi nằm liền ngủ mất, hơn nữa rất nhanh nằm mộng – mơ thấy tôi ở trong một căn phòng tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng lại cảm giác được trong phòng còn có một người khác, nhưng tôi lại không nghe được tiếng hít thở của người đó, tôi sợ hãi, đã nghĩ chạy, nhưng không biết có phải do nguyên nhân nằm mơ hay không, trong lòng nghĩ chạy nhưng thân thể không thể động đậy, đang sốt ruột thì nghe bên ngoài có thanh âm ồn ào, cho nên tôi bị đánh thức. Sau cũng biết tiếng ồn ào bên nhà Lưu Đan Đan truyền tới, sau đó bà nội kêu tôi tiếp tục đi ngủ, nhưng tôi không ngủ lại được, trằn trọc một đêm, ai, tôi nhất định là vì quá lo lắng cho Đan Đan.

Ngụy Nhạn gật đầu:

- Nếu nói như vậy hôm nay chúng ta xem sách xong thì sớm trở về, nhân lúc trước cơm chiều có thể đi qua nhà Lưu Đan Đan nhìn xem nàng.

Nàng không có bạn thân mật thổ lộ tình cảm, nhưng mấy ngày nay đi cùng Lưu Đan Đan cùng Tương Điềm nàng cũng không chán ghét, vốn nàng cũng không định đi thăm Lưu Đan Đan, nhưng không hiểu sao trong đầu hiện lên chuyện Ngụy Diễn dặn nàng tránh né chỗ đốt giấy tiền vàng mã, không biết vì sao trong lòng máy động, đợi nàng phục hồi lại tinh thần thì cũng đã nói ra khỏi miệng.

Khi nàng nói xong nhìn ánh mắt Tương Điềm chợt sáng lên, nàng cũng không nghĩ muốn đổi ý.

- Ân, cô nói đúng, chúng ta là bạn bè, cần phải đi xem nàng.. Ngụy Nhạn, trước kia tôi luôn cảm thấy cô thật lạnh lùng không dễ thân cận, nhưng trên thực tế cô vẫn thật quan tâm bạn bè nha, là tôi hiểu lầm cô.

Tương Điềm thật cảm động nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play