Vương Đào vội vàng bám vào khung cửa, nói nhanh, “Mẹ ăn, mẹ không có nói là không ăn!” Bà vịn tường đứng lên, “Trời cũng không còn sớm, để mẹ đi nấu cơm. Lan Đình, hôm nay con thích ăn gì? Để mẹ nấu.”
Lan Đình nhìn mặt bà còn dính nước mắt và nước mũi, vội quay đi, “Gì cũng được.”
Đối với cô thì ăn gì cũng thế thôi. Mấy món đồ bổ mà ông Chu tặng cô đã ăn quá nhiều ở kiếp trước rồi, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vương Đào cười hì hì, bỗng nhiên cảm thấy bắp chân có thêm sức mạnh, vết thương cũng bớt đau, trong lòng nghĩ, lần này Lan Đình chắc chắn tha cho bà rồi.
Bà mở cửa định bước ra thì nghe Lan Đình gọi lại, “À, còn nữa, mang tiền riêng ra đây, nhà này không cho phép giữ tiền riêng đâu.”
Nụ cười trên mặt Vương Đào lập tức tắt ngấm, “Lan Đình? Mẹ...”
“Hử?” Lan Đình giơ nhẹ chiếc thước gỗ trong tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT