Lúc này mũi cô gái đã đỏ bừng vì lạnh, ánh mắt dường như chứa chút sương mờ khi nhìn về phía Lục Trạch Dân, giọng nói dịu dàng: “Đồng chí Triệu nói anh đi dạo, thấy trời bắt đầu đổ tuyết, em sợ anh không biết đường về nhà khách nên ra ngoài tìm anh.”
Nói xong, cô gái mới như nhận ra sự hiện diện của Tống Ngọc Lan, ánh mắt thoáng qua chút oán hận, nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, chị là ai vậy?”
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Lục Trạch Dân biến mất, anh quay sang cô gái kia nghiêm nghị nói: “Là một quân nhân mà không biết đường là một điều tối kỵ, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”
Tống Ngọc Lan ngẩn người, lời nói của Lục Trạch Dân như mang theo sự trách móc mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ liền mím môi, vội vàng xua tay, giọng càng lúc càng nhỏ dần: “Không, em không có ý đó... chỉ là, chỉ là lo lắng cho anh thôi mà.”
Giọng nói của cô ta càng nhỏ dần, cuối cùng như cầu cứu mà nhìn về phía Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan thông minh, lập tức hiểu rõ tình huống trước mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT