Tống Ngọc Cảnh gật đầu một cách nghiêm túc, một giọt nước mắt rơi xuống vai Tống Ngọc Lan. Cậu bé nức nở, “Chị... chị, tên của em không phải là Cẩu Đản nữa, em tên là Ngọc Cảnh!”
“Ừ, là Ngọc Cảnh.”
Bà nội Tống mỉm cười hài lòng, nâng hai chị em đứng dậy: “Thôi nào, trời cũng đã muộn rồi. Ngọc Lan, cháu thực sự không định mua quần áo mới sao?”
“Không cần đâu bà, mình mua đồ ăn về là được rồi.” Tống Ngọc Lan kéo tay Tống Ngọc Cảnh theo sau bà nội Tống đi đến cửa hàng lương thực.
Giờ cửa hàng lương thực không cần phiếu mà có thể mua trực tiếp.
Bà nội Tống còn khỏe mạnh, nhưng sợ mua nhiều quá sẽ bị người khác để ý nên chỉ mua nửa bao gạo, một ít xúc xích và thịt lợn khô, cùng với hai cân thịt lợn tươi, rồi lên xe khách trở về thị trấn.
Tống Ngọc Cảnh và Tống Ngọc Lan vừa nhai kẹo hoa quả vừa dần thả lỏng người. Mí mắt họ nặng trĩu, cuối cùng cả hai dựa vào bà nội Tống và ngủ thiếp đi.
Thấy vậy, bà nội Tống nhẹ nhàng nâng đầu Tống Ngọc Lan lên để cô có thể ngủ thoải mái hơn. Còn Tống Ngọc Cảnh thì được bà đặt lên đùi mình.
Không biết bao lâu sau, Tống Ngọc Lan tỉnh dậy, cô nhìn thấy bà nội đang ân cần chăm sóc mình. Ngay lúc ấy, bao cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng cô: xúc động, vui sướng, và hạnh phúc...
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT