Người đàn ông dừng tay, quay lại, để lộ ra một vết sẹo dài kinh khủng trên khuôn mặt, từ trán đến cằm. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Tống Ngọc Lan vẫn bị sốc trong giây lát. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chào ông Ngụy với vẻ tôn trọng.
“Ông Ngụy, cháu là Tống Ngọc Lan.”
Ông Ngụy nhìn cô, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Ông ấy nói: “Cô Tống quả thật trẻ tuổi và tài giỏi như Thẩm Lượng nói.”
Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp: “Cháu đã nghe Thẩm Lượng kể nhiều về tài năng của ông. Nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Ông Ngụy cười lớn, vết sẹo trên mặt kéo theo nụ cười trông càng dữ tợn: “Cô quá khen. Mấy bộ bàn ghế này tôi làm rất kỹ lưỡng, nếu cô hài lòng thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Tống Ngọc Lan tiến lại gần những bộ bàn ghế, kiểm tra kỹ lưỡng và nhận thấy chúng được làm rất tinh xảo, thiết kế cũng đẹp mắt, tiện dụng. Cô hào hứng giơ ngón tay cái khen ngợi: “Ông Ngụy, cháu rất hài lòng với mấy bộ bàn ghế này. Đúng là tay nghề tuyệt vời, vượt xa những gì cháu đã thấy ở nơi khác.”
Suýt nữa cô lỡ miệng nhắc tới “thời sau”, nhưng kịp dừng lại. Tay nghề của ông Ngụy thực sự rất đỉnh, những bộ bàn ghế này đều được làm bằng kỹ thuật ghép mộng mà không sử dụng một chiếc đinh nào. Sau này, kỹ thuật ghép mộng còn trở thành di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia, thật không ngờ ông Ngụy đã nắm vững kỹ thuật này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play