Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn tiếp tục trút xuống không ngừng, như thể không bao giờ có ý định dừng lại.
Sáng sớm, Tống Ngọc Lan chậm rãi mở mắt, phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng Khương Nam. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng thì thấy Khương Nam đang ngồi yên lặng bên bàn, tay cầm một chiếc cốc sứ, nhẹ nhàng khuấy đều cốc thuốc nóng bốc khói nghi ngút.
Thấy Tống Ngọc Lan thức dậy, Khương Nam nhanh chóng đứng lên, bước đến bên giường và đưa cốc thuốc cho cô: “Uống thêm một liều nữa nhé, có thể ngăn ngừa cảm đấy. Lúc nãy mình thấy cậu hơi khó thở.”
Tống Ngọc Lan khịt mũi, cảm nhận rõ một bên mũi bị nghẹt kín, hít thở cũng không thông. Cô cầm lấy cốc thuốc từ Khương Nam, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp và biết ơn: “Cảm ơn cậu.”
Uống thuốc xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa vẫn không ngớt, gió lạnh tạt vào từng cơn, nước mưa rơi rào rào lên mặt đất. Tống Ngọc Lan nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ hỏi: “Hôm nay có lớp lúc 8 giờ, không biết có bị hoãn không nhỉ?”
Vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị gõ vang, rồi giọng nói của Tô Ngôn vang lên từ bên ngoài: “Ngọc Lan.”
Tống Ngọc Lan đứng dậy đi ra mở cửa, thấy Tô Ngôn đang khoác một chiếc áo lông dày cộp, hai tay chà xát vào nhau để giữ ấm. Cô ấy thấy Tống Ngọc Lan chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng liền vội vàng đẩy cô ấy vào trong, đóng chặt cửa lại: “Sao cậu lại mặc phong phanh thế này? Bên ngoài lạnh dưới 0 độ rồi đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT