Ôn Tình từ bàn học ngẩng đầu lên, nhìn những giọt mưa lăn trên cửa sổ, nói: “Lần đầu các cậu đến Bắc Kinh phải không? Bắc Kinh bước vào mùa đông là nhiệt độ tụt thẳng luôn đấy. Sáng mai nhớ mặc thêm quần áo, mỗi khi trời trở lạnh kiểu này thì rất nhiều người bị cảm đấy.”
“Thời tiết thế này mà vẫn phải dậy sớm đi học thì thật là khổ mà!” Giọng nói uể oải của Lý Vũ vang lên từ trong chăn.
“Thôi nào, gần đây điểm chuyên cần của cậu toàn do Ngọc Lan giúp cậu lấy đấy chứ!” Tần Đa Nhạc ném một cái gối về phía Lý Vũ, rồi nói tiếp: “Sao hôm nay cậu về sớm mà chẳng chịu học, cứ chui rúc trong chăn thế?”
Lý Vũ thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn: “Tớ vừa đến kỳ kinh nguyệt, gặp đúng lúc trời trở lạnh, lại chẳng mang theo quần áo ấm, chỉ còn cách nằm trong chăn cho ấm thôi. Cảm ơn Ngọc Lan vì đã giúp tớ điểm danh nhé! Không biết khi nào Thanh Hoa mới bắt đầu bật lò sưởi nữa.”
Tống Ngọc Lan nghe vậy liền bước tới, thấy mặt Lý Vũ đỏ ửng bất thường, cô nhanh chóng sờ tay lên trán bạn: “Cậu bị sốt rồi đấy, người nóng như lửa vậy!”
Khương Nam là người ở ký túc xá lâu dài, cô ấy nhanh chóng lục trong tủ tìm ra một chiếc áo khoác lông trắng dài đến đầu gối mà cô ấy từng mua ở quầy hàng của Tống Ngọc Lan. “Lý Vũ, cậu mặc tạm áo của mình để giữ ấm trước đã, mình còn có thuốc, để mình pha cho cậu uống.”
Ôn Tình và Tần Đa Nhạc đặt sách xuống, lục tìm trong tủ quần áo của mình mấy chiếc áo dày, nhưng không chiếc nào ấm áp bằng áo lông mà Khương Nam đang cầm. Cuối cùng, cả hai đành từ bỏ việc tìm kiếm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play