Suốt 22 năm, tình cảm giữa Lục Trạch Dân và Chu Huệ chưa bao giờ sâu đậm bằng tình cảm anh dành cho dì Hồng. Điều này đủ để thấy Chu Huệ đã khiến anh thấy lạnh nhạt và xa cách như thế nào.
Chu Huệ mím môi, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tống Ngọc Lan qua khe hở, rồi xoay người rời đi trong sự im lặng.
Tống Ngọc Lan thấy tâm trạng của mình rất thoải mái, cuộc phỏng vấn trên tivi đã khẳng định được khả năng của cô. Cô vốn không mong gì từ gia đình nhà họ Lục, và việc liệu cô có thể đi đường dài với Lục Trạch Dân hay không vẫn còn là một dấu hỏi. Vì vậy, sự xuất hiện của Chu Huệ hoàn toàn không làm cô bận tâm.
Sau khi chắc chắn Chu Huệ đã rời đi, Lục Trạch Dân quan sát sắc mặt của Tống Ngọc Lan một cách cẩn trọng. Thấy cô không hề tỏ ra khó chịu thì anh lại càng cảm thấy nhói lòng. Phải chăng cô không thật sự quan tâm đến anh, nên mới có thể giữ được sự bình tĩnh như thế?
Bà Lục lên tiếng trấn an: “Công việc của Trạch Dân rất đặc thù, sau này cháu hãy thông cảm cho nó nhiều hơn. Đại học Thanh Hoa cũng không cách xa đây lắm, nếu có rảnh mà Trạch Dân không về được thì cháu cứ đến đây chơi với bà, bà rất quý cháu.”
Tống Ngọc Lan cảm nhận được sự chân thành của bà Lục nên cũng cảm thấy thân thiết với bà ấy hơn.
“Vâng, bà nội. Nhưng khi chính thức vào học thì chắc chắn bài vở sẽ nặng nề hơn. Khi nào có thời gian thì cháu sẽ đến thăm bà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play