Tiêu Ngọc Dương trầm mặc một lát: “Yên tâm, sau này chuyện này sẽ không phát sinh nữa.”
Đạo hoa: “Quý nhân ở kinh thành thật đúng là nhiều, hôm nay vừa đến đã gặp một lão Vương gia và một trưởng công chúa, ngươi mau nói cho ta biết tình huống của hoàng thất đi, miễn cho ngày sau ta cái gì cũng không biết.”
Hai năm qua Triệu Vĩnh Vượng tuy nghe được không ít chuyện huân quý, nhưng chuyện hoàng gia, hắn là với không tới.
Tóc dưới sự lau chùi của Tiêu Ngọc Dương dần dần khô lại, Đạo hoa không đếm xỉa tới vuốt vuốt tóc rủ xuống trước ngực, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương đứng ở phía sau.
Mỗi lần nàng nhìn sang, luôn có thể đối diện với ánh mắt của Tiêu Ngọc Dương.
Nhìn thấy ý cười và sự dịu dàng trong mắt hắn, Đạo Hoa cảm thấy toàn bộ trái tim đều là ngọt ngào.
Vốn tưởng rằng hai năm không gặp, gặp mặt lần nữa, ít nhiều gì cũng sẽ có chút khoảng cách và xa lạ, không nghĩ tới, ngoại trừ lòng tràn đầy vui mừng, trong đầu cũng chỉ còn lại hồi ức vui sướng ngày xưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT