"Luận bàn?"

Tiêu Ngọc Dương cười nhạo một tiếng, đi đến bên cạnh Nhan Văn Khải, thu quạt xếp lại, chào hỏi hắn một chút.

"A!"

Nhan Văn Khải lập tức xoa xoa cánh tay nhe răng trợn mắt, kinh hô: "Tiểu vương gia, sao ngươi lại đánh ta?"

Tiêu Ngọc Dương thản nhiên nói: "Vừa rồi nhìn thấy ngươi đánh mạnh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không sợ đau chứ."

Nhan Văn Khải vẻ mặt đau khổ:”Bị đánh vào thịt , đương nhiên sẽ đau."

Tiêu Ngọc Dương không quan tâm đến hắn, nhìn thoáng qua Nhan Văn Đào trên mặt cũng bị thương không ít, hỏi: "Rượu nho trên đất là của các ngươi?"

Nhan Văn Đào gật đầu: "Ừ, Đạo Hoa tự mình ủ ra."

Hai mắt Tiêu Ngọc Dương sáng ngời, quạt nhanh chóng hai cái, ngửi mùi rượu phiêu đãng trong không trung, sau đó giả bộ không để ý lắm nói: "Nghe cũng không tệ lắm."

"Uống càng ngon hơn." Nhan Văn Khải lập tức nói đến rượu nho là thơm ngọt như thế nào, thơm ngào ngạt như thế nào, lưu lại hương thơm trong miệng như thế nào.

Thần sắc Tiêu Ngọc Dương giật giật, nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi mang rượu đến thư viện là vì."

Nhan Văn Đào không nói dối, lập tức nói: "Lấy ra tặng Phương giáo đầu."

Lời này vừa ra, bọn Đổng Nguyên Hiên ở gần đó đều im lặng.

Chu Thừa Nghiệp từ sau đám người chen vào càng không nhịn được muốn ôm đầu.

Nhan Văn Đào này, còn có chút nhãn lực hay không, hắn không thể nói là tặng cho Tiểu vương gia sao?

Quả nhiên, nghe xong rượu không phải đưa cho hắn, sắc mặt Tiêu Ngọc Dương liền phai nhạt xuống.

Cũng may, Nhan Văn Khải là người cơ trí, cảm giác được Tiêu Ngọc Dương tức giận, lập tức nói: "Đạo Hoa đem mấy vò tốt nhất cất giữ trong hầm rượu, không cho bất luận kẻ nào uống, nói là chờ sau này ngươi đi mở."

"Thật sự?"

Nhìn thấy Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào đều gật đầu, sắc mặt Tiêu Ngọc Dương mới dễ nhìn hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên, lập tức thu lại sắc mặt, hỏi: "Vậy các ngươi mang theo vò rượu chạy loạn khắp nơi làm gì?"

"Đừng nhắc nữa, còn không phải bởi vì Đạo Hoa sao." Nhan Văn Khải lập tức lên án: "Nàng ta dùng vò rượu quá kém, không hề phù hợp với rượu nho, chúng ta không phải muốn đổi một loại khác tốt hơn sao."

Nghe xong lời này, Tiêu Ngọc Dương, Đổng Nguyên Hiên ở bên cạnh cũng hé miệng cười cười.

Nghĩ đến cây nhân sâm trăm năm dùng vải bông tùy ý bọc lại kia, hai người đều nhịn không được lắc đầu.

"Tên Đạo Hoa kia, thật là không để ý!" Tiêu Ngọc Dương cười mắng một câu, sau đó liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Hắn còn nhớ rõ, ngày đó khi hắn đưa nhân sâm cho thái y tùy tùng, thái y vẻ mặt đau lòng, thẳng hô người hái sâm là tên phá của.

"Mau đuổi theo!"

Chu Thừa Nghiệp thấy Tiểu vương gia đã đi xa mấy mét, còn Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, không thể không đứng ra nhắc nhở hai người.

Nhan Văn Khải gãi đầu: "Muốn đuổi theo sao? Tiểu vương gia không gọi à?"

Chu Thừa Nghiệp mệt mỏi, chờ Tiểu vương gia chủ động gọi, mặt mũi sao lại lớn như vậy chứ?

Bọn họ những người này nếu là có cơ hội tiếp xúc với Tiểu vương gia, chỉ cần Tiểu vương gia không đuổi người, đó là da mặt dày, nhất nhất bám theo đến cùng nha.

Đáng tiếc lời này không dễ nói ra miệng, còn tốt, Đổng Nguyên Hiên giải vây cho hắn.

"Còn không mau đuổi theo!"

Đổng Nguyên Hiên quay đầu nhìn huynh đệ Nhan gia, thấy Chu Thừa Nghiệp bên cạnh, cười nói: "Chu huynh cũng ở đây à, Tiểu vương gia muốn tới chỗ nào chơi, cùng đi nào!"

Chu Thừa Nghiệp vui vẻ, lập tức đẩy hai người Nhan Văn Khải đi lên trước, đồng thời không quên kéo hảo hữu Ngô Hoành Đạt một phen.

Về phần mấy người Đổng Hướng Vinh bị bỏ qua, liếc mắt nhìn nhau một cái, không dám đi theo.

Huynh đệ Nhan gia gặp được Tiểu vương gia trên đường, cũng ở bên Tiểu vương gia hơn nửa ngày, việc này cũng không lâu lắm, người trong thư viện nên biết đều biết.

Không có cách nào, Tiêu Ngọc Dương là nhân vật phong vân trong thư viện, mọi cử động đều được người ta chú ý, hơn nữa bình thường làm người cũng không tính là bình dị gần gũi, ngược lại, tính tình còn có chút lớn, trong thư viện, người có thể lọt vào mắt hắn thực sự quá ít, ngay cả một ít con em thế gia kinh thành cũng rất khó nịnh nọt thân cận hắn.

Không phải sao, huynh đệ Nhan gia đột nhiên xông ra, cũng không khiến cho mọi người chú ý.

Người có tâm nghe ngóng, rất nhanh liền biết Nhan gia xuất thân hàn môn, toàn bộ gia tộc chỉ có một Tri châu tòng ngũ phẩm, lập tức hô to ngoài ý muốn.

"Huynh đệ Nhan gia có chỗ nào đặc biệt, có thể được Tiểu vương gia coi trọng? "

Mọi người đều lén lút nghị luận.

Bên này, sau khi đoàn người Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải vàTtiểu vương gia chia tay nhau, liền trở về ký túc xá của mình, vừa đi vào sân, liền nhìn thấy những học sinh trước kia đối với bọn họ đều cười chào hỏi.

Nhan Văn Khải cười nhạo trong lòng, nhưng trên mặt vẫn hữu hảo đáp lễ với mọi người, sau đó kéo Nhan Văn Đào trốn vào phòng của bọn họ.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy Nhan Văn Tu sắc mặt bất thiện đang chờ bọn họ.

Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào liếc nhau một cái, trong lòng đồng thời lộp bộp. Huynh trưởng như cha, bọn họ rất sợ người đại ca này.

"Đại ca, lần này thật sự không phải lỗi của chúng ta, Đổng Hướng Vinh tên rùa con cháu kia ngươi cũng biết, có việc gì hay không thì cứ thích tìm chúng ta gây phiền phức, lần này nếu không phải hắn làm vỡ nát rượu nho của đại muội muội, chúng ta cũng sẽ không động thủ." Nhan Văn Khải vội vàng thay mình giải thích.

Nhìn hai đệ đệ mặt mày bầm dập, Nhan Văn Tu thở dài, lời quở trách xoay chuyển mấy vòng trong miệng, cuối cùng nuốt trở vào: "Bảy tám người đánh hai người các ngươi, các ngươi cũng dám lên."

Thấy Nhan Văn Tu cũng không trách cứ bọn họ, ngược lại còn vẻ mặt ân cần nhìn bọn họ, trong lòng Nhan Văn Khải thả lỏng, cười nói: "Đại ca, huynh yên tâm, đừng thấy bọn họ nhiều người, nắm đấm không cứng bằng đệ và Tam ca, chúng ta không có thiệt thòi!"

Nhan Văn Tu trừng mắt nhìn đệ đệ vẫn còn đang đắc chí: "Lần này nếu không có Tiểu vương gia xuất hiện kịp thời, không biết phải giải quyết thế nào đây?"

Nhan Văn Khải hừ lạnh một tiếng: "Gia thế Đổng Hướng Vinh bọn họ không tệ, nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm ở thư viện chứ?"

Nhan Văn Tu tức giận nói: "Nhưng bọn họ có thể gây khó dễ cho các ngươi, có thể làm hỏng thanh danh của các ngươi!"

Nhan Văn Khải lắc lắc tay, ngồi trên giường của mình: "Ai nha, đại ca, huynh yên tâm đi, về sau hắn không dám trêu chọc chúng ta nữa."

Nghe vậy, Nhan Văn Tu không tiếp tục nữa, bây giờ Tiểu vương gia dẫn theo hai đệ đệ chơi hơn nửa ngày, việc này đã được truyền ra thư viện, có mối quan hệ này, bên ngoài sẽ không có ai chủ động làm khó bọn họ.

"Vết thương trên người các ngươi."

Nhan Văn Khải không để ý lắm nói: "Một chút vết thương nhỏ, không có việc gì."

Nhan Văn Đào tiếp lời nói: "Trước đó Đổng đại ca đã gọi đại phu tới kiểm tra cho chúng ta, chỉ là có chút máu ứ đọng, kê một ít thuốc thoa ngoài da."

Nghe nói như thế, Nhan Văn Tu mới yên tâm.

"Đúng rồi, đại ca, bên kia huynh không sao chứ?" Nhan Văn Đào xoa tay hỏi.

Nhan Văn Tu thản nhiên gật đầu: "Yên tâm, ta có thể ứng phó." Văn nhân mà, cho dù không đối phó, cũng chỉ nói miệng cho đã nghiền, cãi nhau một chút, rất ít khi xuất hiện tình huống động thủ.

Nói chuyện, hắn không sợ.

Nhan Văn Tu nhìn sắc trời một chút, đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Ta đi đây, sau này gặp chuyện gì nhớ lấy đừng xúc động."

Ngày hôm sau, Nhan Văn Khải, Nhan Văn Đào liền vác mặt bầm dập vào lớp học.

Mặc dù Võ khoa học lấy luyện võ làm chủ, nhưng bình thường vẫn sẽ học một ít tri thức trên sách giáo khoa, hơn nữa còn không ít.

Hai người vừa đi vào, liền bị tất cả học sinh trên lớp học nhìn chăm chú.

Đối với việc này, hai người không có bất kỳ ý tứ xấu hổ nào.

Thư viện tuy cấm ẩu đả đánh nhau, nhưng lại mở khu lôi đài chuyên môn luận bàn cho khoa học Võ.

Những tên học khoa này đều là một đám nhóc con, tinh lực còn thừa, lúc luận bàn không thu tay lại được, hoặc là đánh ra hỏa khí căn bản không tránh được, bình thường có người mặt mũi bầm dập gì đó, quá bình thường.

Nhìn xem, trên lớp học không chỉ có hai người bọn họ mặt mũi bầm dập.

Đầu của Đổng Hướng Vinh so với bọn hắn lớn gấp đôi!

"Ngồi xuống, hôm nay chúng ta giảng giải cấu tạo thân thể người, chỉ có quen thuộc thân thể của mình, mới có thể khống chế lực lượng thân thể tốt hơn."

Người lên lớp chính là Phương giáo đầu mà Nhan Văn Khải muốn hối lộ.

Sau khi hai huynh đệ vào lớp, Phương giáo đầu cũng liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Hắn nghe nói, hai người sở dĩ đánh nhau với đám người Đổng Hướng Vinh, là bởi vì đập nát rượu nho muốn đưa cho hắn.

Nghĩ đến lời nghị luận bí mật của các học sinh, nói là rượu nho kia thơm ngào ngạt, trong lòng liền một trận lửa nóng, hắn bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích uống một ngụm rượu.

Đáng tiếc.

Nghĩ đến rượu đã đến miệng bay mất, Phương giáo đầu hung hăng liếc nhìn Đổng Hướng Vinh một cái.

Đổng Hướng Vinh không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vô tội nhìn sang.

Thấy vậy, Phương giáo đầu lắc đầu, người học võ, không có mấy cái đầu óc dễ dùng. 🤣

Ngươi đem rượu người đưa cho lão tử phá vỡ, ngược lại trả lại cho hắn nha!

Hai tiểu tử Nhan gia kia cũng không phải người tốt, rượu vỡ, không thể đưa thêm cái khác sao?

Một bài giảng và mỉa mai của Phương giáo đầu trôi qua trong mắt, vừa dạy xong, Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào chuẩn bị rời đi, nhưng hai người vừa ra khỏi lớp học thì nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu.

"Nhị Cẩu Tử, sao ngươi lại ở đây?" Nhan Văn Đào kích động chạy tới, thuận tay tóm lấy cổ người ta, ra vẻ huynh đệ .

Lúc đối phó với bọn buôn người và chạy nạn, bọn họ đã từng có giao tình sinh tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play