Ngày 15 tháng 8, Nhan Văn Tu và Nhan Văn Đào, Nhan Văn Khải trở về.

Sau khi rửa mặt, ba người đi tới sân của lão thái thái.

"Gầy rồi, ở trong thư viện đọc sách rất vất vả sao?"

Nhan lão thái thái nhìn ba tôn tử gầy gò hơn một chút, mặt mũi tràn đầy đau lòng.

Nhan Văn Tu cười nói: "Tổ mẫu, ở trong thư viện cũng không vất vả, chỉ là chúng con vừa đổi một hoàn cảnh khác, có chút không thích ứng, chờ điều chỉnh xong, liền chậm rãi tốt lên."

Nhan lão thái thái kéo trưởng tôn tử không buông: "Đứa nhỏ này, đừng dành hết thời gian đọc sách, rút thời gian ra để rèn luyện thân thể, có thân thể tốt mới có thể làm đại sự."

Nhan Văn Tu cung kính nghe, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Bên cạnh, Nhan Trí Cao và Lý phu nhân đều vui mừng nhìn trưởng tử càng thêm ổn trọng, vẻ mặt hài lòng.

Chờ lão thái thái lôi kéo Nhan Văn Tu hàn huyên xong, Lý phu nhân đang muốn hỏi thăm cuộc sống của trưởng tử thư viện, không ngờ lại bị Nhan Trí Viễn chen vào: "Văn Tu nha, ngươi xem nhị đệ ngươi chỉ có thể ở Châu Học đi theo một ít phu tử bình thường đọc sách, trên học vấn cũng không có tiến bộ, ngươi đã trở về, tìm một chỗ trống phụ đạo cho hắn đi."

Nghe vậy, Lý phu nhân lập tức nhíu mày, trưởng tử tuy che giấu rất tốt, nhưng sự mệt mỏi trong mắt không thể gạt được người làm mẫu thân là bà, thư viện thật vất vả mới nghỉ hai ngày, nên để trưởng tử nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.

Nhị đệ này, bây giờ nói chuyện làm việc càng ngày càng không đúng mực.

Cũng may, lão thái thái đau lòng vì trưởng tôn, trực tiếp bác bỏ: "Lão đại không phải lại đặc biệt mời một phu tử ở nhà để dạy dỗ Văn Kiệt và Văn Bân sao? Làm sao cần Văn Tu phụ đạo bọn họ học tập, thật vất vả mới trở về được hai ngày, phải bồi bổ thân thể cho tôn tử ta."

Nói xong, cũng không để ý Nhan Trí Viễn, quay đầu nhìn về phía Đạo Hoa: "Hai ngày nay, con làm chút đồ ăn ngon cho ba ca ca của con, nhìn bọn họ, cả đám đều gầy đi."

Đạo Hoa cười đáp ứng.

Sau đó Nhan Trí Cao bắt đầu hỏi chuyện trong thư viện trưởng tử.

Nhan Văn Tu chỉ nhặt một số chuyện mới lạ về việc học, Nhan Văn Đào và Nhan Văn Khải thỉnh thoảng nói chen vào hai câu, trong phòng rất nhanh đã trở nên vui vẻ hòa thuận.

Đạo Hoa ngồi cạnh lão thái thái, rõ ràng nhìn thấy thần sắc của ba ca ca.

Đại ca từ trước đến nay là người hỉ nộ không lộ, nàng không nhìn ra cái gì, nhưng biểu lộ của Tam ca cùng Tứ ca còn chưa học được, nàng rất dễ dàng nhìn ra hai người đang miễn cưỡng cười vui.

Cuộc sống của ba ca ca ở trong thư viện sợ là không tốt như bọn họ nói.

"Tổ mẫu, con đi xem đồ ăn làm thế nào rồi? Cũng mang rượu nho chúng con ủ tới."

Nhan lão thái thái cười gật đầu.

Lúc ra khỏi phòng, Đạo Hoa quay đầu nhìn Nhan Văn Đào và Nhan Văn Khải, ra hiệu bọn họ đi theo.

Nhận được tín hiệu, Nhan Văn Khải lập tức nói với lão thái thái: "Tổ mẫu, con đi chuyển rượu nho giúp đại muội muội."

"Ta cũng đi!" Nhan Văn Đào đứng dậy theo.

Nhìn hai đứa cháu chạy đi, lão thái thái cười ha hả, nói với Nhan Văn Tu: "Nhìn Tam đệ của con xem, Tứ đệ, tinh thần tốt biết bao, con cũng phải học hỏi bọn chúng, rảnh rỗi thì rèn luyện nhiều một chút."

Nhan Văn Tu gật đầu đáp: "Tổ mẫu, con biết."

Ngoài cửa viện, Đạo Hoa chờ Nhan Văn Đào và Nhan Văn Khải đi ra, lúc này mới dẫn theo hai người đi đến chỗ Hoa Hiên.

"Đại muội muội, rượu nho ngươi ủ ngon không?"

Ở trong phòng, Nhan Văn Khải còn ngồi nghiêm chỉnh, đi ra ngoài, lập tức bắt đầu thả mình bay đi.

Đạo Hoa cười nói: "Đợi lát nữa huynh sẽ biết." Nói xong, nàng nhìn thần sắc hai người: "Tam ca, Tứ ca, các ngươi ở thư viện không sao chứ?"

Lời này vừa nói ra, Nhan Văn Đào và Nhan Văn Khải đều có chút trầm mặc.

Đạo Hoa lập tức nói: "Thế nào, thư viện không tốt sao?"

Nhan Văn Đào chưa bao giờ giấu diếm gì trước Đạo Hoa, lập tức nói: "Không phải không tốt, chỉ là trong thư viện có rất nhiều con cháu thế gia, con cháu quan lại."

Đạo Hoa lập tức hiểu ý, quýnh lên: "Các huynh bị bắt nạt?"

Nhan Văn Đào vội nói: “Muội đừng vội, bọn ta đều không bị bắt nạt, học viện có quy định, không được đánh nhau ẩu đả, bọn ta nhiều lắm chỉ là bị chọc tức một chút mà thôi."

Vì không gây chuyện cho người nhà, rất nhiều chuyện, bọn họ đều chỉ có thể nén giận.

Không có cách nào, học sinh làm người kiêu ngạo ương ngạnh, gia thế bình thường đều rất tốt, bọn họ không thể trêu vào.

Đạo Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Nhan Văn Khải rầu rĩ mở miệng: "Chúng ta còn tốt, học võ khoa, người luyện võ tính tình là khô khan một chút, nhưng có sao nói vậy, không giấu diếm, tất cả mọi người đều công khai."

"Đại ca bên kia mới khó, đều nói văn nhân âm hiểm, trước kia ta còn không tin, hiện tại ta xem như đã biết, văn nhân liền thích vụng trộm giở trò xấu."

Đạo Hoa nhíu mày: "Đại ca cũng bị làm khó dễ?" Không phải nàng khoe khoang, tướng mạo của đại ca kia của nàng là phi thường không tệ, nho nhã lễ độ, loại người này mặc kệ đi đến đâu cũng đều rất nổi tiếng mới đúng.

Nhan Văn Đào sợ cô nàng sốt ruột, vội vàng nói: "Cũng không phải bị làm khó dễ, chỉ là có chút bị cô lập."

Nhan Văn Khải thở dài một hơi: "Chúng ta nhập học muộn, hơn nữa lại không có gia thế đặc biệt tốt, người của học viện ức hiếp người mới. Ngươi cũng biết, học vấn của đại ca rất tốt, không phải sao, liền bị người ghen ghét."

"Nếu không phải đại ca nhà họ Chu từng đi tìm đại ca hai lần, đại ca còn không biết bị người của lớp bọn họ cô lập thành cái dạng gì đâu!"

Tâm tình của Đạo Hoa có chút nặng nề, nàng không nghĩ tới trong thư viện sẽ là như vậy, chần chờ một hồi, vẫn là hỏi: "Tam ca, Tứ ca, các ngươi không thấy qua Tiêu Ngọc Dương ở trong thư viện sao?"

Cho dù Tiêu Ngọc Dương không hề làm gì, chỉ cần để cho người ta biết bọn họ quen biết với Tiêu Ngọc Dương, người trong thư viện hẳn là cũng không dám tùy tiện bắt nạt bọn họ.

Nhắc tới Tiêu Ngọc Dương, Nhan Văn Khải và Nhan Văn Đào lại trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Nhan Văn Khải mới sâu kín nói: "Đại muội muội, sau khi đi thư viện, ta mới phát hiện, nhà chúng ta cách Tiểu Vương gia xa xôi như vậy!"

Nhan Văn Đào cũng gật đầu.

"Lại xảy ra chuyện gì sao?" Đạo Hoa vội vàng hỏi.

Nhan Văn Khải lắc đầu: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ là có một lần trên đường chúng ta nhìn thấy xe ngựa của Tiểu Vương gia, lúc ấy ta và tam ca muốn đi lên chào hỏi, nhưng lại thiếu chút nữa bị bọn hộ vệ mang đao của hắn coi là người gây chuyện bắt lại."

Nếu không phải đại ca kịp thời chạy tới, biểu lộ bọn họ là học sinh của Vọng Nhạc thư viện, sợ là hắn và Tam ca sẽ trực tiếp bị nhốt vào trong phòng giam.

Lúc trước khi Tiểu Vương gia đến Nhan gia làm khách, hắn cũng không có cảm thụ quá lớn, ngoại trừ biết người này thân phận tôn quý, phải cẩn thận đối đãi ra, cũng không có bất kỳ ý kính sợ.

Nhưng lần đó, khi đao kiếm sáng loáng gác ở trên cổ hắn, hắn mới rõ ràng ý thức được con cháu hoàng tộc không thể mạo phạm.

Va chạm Tiểu Vương gia, hộ vệ dù giết bọn họ, cũng không ai sẽ vì bọn họ nói một câu.

Đạo Hoa nghe mà hãi hùng khiếp vía, Tứ ca tuy nói rất nhẹ nhõm, nhưng nàng có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó nhất định không được lạc quan như vậy, lập tức nhịn không được hỏi: "Tiêu Ngọc Dương không nhận ra các người sao?"

Nhan Văn Đào lắc đầu: "Chắc Tiểu Vương gia không thấy chúng ta."

Người bên cạnh hắn quá nhiều, ngoại trừ hộ vệ, còn có các loại người vội vàng nịnh nọt.

Thật ra, ngày đến thư viện, bọn họ đã nhìn thấy Tiểu Vương gia, chỉ tiếc, bọn họ không thể tới gần, ngoại trừ học sinh cùng lớp với Tiểu Vương gia, những người khác đều không thể tới gần lớp học của Tiểu Vương gia.

Sau đó, bọn họ cũng muốn đi bái kiến một chút, lại bị hộ vệ trực tiếp cản lại, nói là không có thiệp, hết thảy không thông báo.

Sau khi nhìn thấy Tiểu vương gia ở trong thư viện, hắn mới hiểu được, vì sao Chu đại ca nói, Tiểu vương gia đối với nhà bọn họ thật sự là hòa ái dễ gần.

Tiểu vương gia trước đó ở Nhan gia, đúng là nói rất bình dị gần gũi.

Theo lời của Nhan Văn Khải, Nhan Văn Đào ngươi một lời ta một câu nói hết những chuyện bọn họ gặp phải ở trong thư viện, tâm tình của Đạo Hoa có chút phức tạp.

Khi biết bọn họ ngay cả mặt Tiêu Ngọc Dương cũng không thấy được, mới sâu sắc cảm nhận được đẳng cấp sâm nghiêm của cổ đại, cũng càng thêm rõ ràng, đối với Tiêu Ngọc Dương mà nói, Nhan gia thật sự không tính là gì.

"Đại muội muội, những chuyện này muội không nên nói cho tổ mẫu bọn họ, đại ca nói đây là khảo nghiệm của chúng ta, cũng đừng để người nhà đi theo lo lắng." Sau khi nói xong, Nhan Văn Khải dặn dò một câu.

Nhan Văn Đào cũng gật đầu: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chúng ta có thể ứng phó."

Đạo Hoa trầm mặc gật đầu.

May mà lúc trước nàng còn mịt mờ nói với Lý phu nhân, bảo nàng nói với phụ thân tiện nghi không nên có kỳ vọng quá cao đối với Tiêu Ngọc Dương, nhưng giờ phút này, nghe được Tiêu Ngọc Dương ở thư viện ngay cả mặt ba ca ca cũng chưa từng gặp một lần, trong lòng nàng cũng nhàn nhạt có chút mất mát.

Con người là như thế, chuyện không xảy ra với mình thì luôn đường hoàng nói chuyện, có lý có cứ, nhưng nếu xảy ra với mình thì còn hơn người ta, nói xằng nói bậy.

Trước đó, nàng cho rằng, Tiêu Ngọc Dương đối với nàng, đối với Nhan gia hẳn là có chút khác biệt, nhưng sự thật nói cho nàng biết, nàng suy nghĩ nhiều.

Phụ thân hờ không được Tổng đốc mời, nàng còn có thể hiểu được, dù sao hắn mặc dù thân phận tôn quý, nhưng người cũng không có ở quan trường, chuyện trong quan trường cũng không phải hắn có thể chi phối.

Nhưng cùng ở một thư viện, hắn không nói đặc biệt chiếu cố đối với ba ca ca, ngay cả một lần triệu kiến cũng không có, có thể thấy được thật sự không có để bọn họ ở trong lòng.

“Ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play