Tôn thị không nghĩ tới Đạo Hoa sẽ nói như vậy, hơi kinh ngạc một chút, lập tức lại cười nói: "Nha đầu này, quá đa tâm. Tiểu cô nương các con chơi đùa giao tiếp, nơi nào cần suy nghĩ nhiều như vậy?"
"Nghe nhị thẩm, phát thiệp mời cho cô nương Chu gia, thân cận với nàng nhiều hơn. Chu gia ở Hưng Châu nhân mạch rộng lớn, có nàng dẫn theo mấy tỷ muội các ngươi, các ngươi và các tiểu thư các cô nương ở Hưng Châu thành nhất định sẽ nhanh chóng quen thuộc."
Đây mới là mục đích của bà ta, để cho hai nữ nhi của mình đi ra ngoài giao tiếp nhiều hơn.
Sau khi tới Hưng Châu thành, nàng khắc sâu nhận thức được tầm quan trọng của thân phận.
Ở huyện thành, cho dù nàng chỉ là đệ muội Huyện thái gia, đương gia chỉ là bạch thân, nhưng nàng vẫn có thể đơn độc đến các nhà đi làm khách.
Nhưng ở Hưng Châu thành này, trừ phi đại tẩu dẫn, nếu không, nàng ngay cả cửa nhà người khác cũng không vào được.
Nàng còn không vào được, thì càng không cần phải nói hai nữ nhi.
Đời này của đương gia đã định hình, hai nữ nhi nếu muốn có một tiền đồ tốt, dựa vào phụ thân mình là không thể dựa vào, bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào Văn Kiệt.
Nhưng Văn Kiệt cho dù có tiền đồ, đó cũng là chuyện nhiều năm sau này.
Để hai nữ nhi tiếp xúc nhiều với các tiểu thư nhà quan, bất kể nói thế nào, kiến thức và tầm mắt khẳng định sẽ tăng lên, cái này không phải tốt hơn ở nhà đi học sao?
Lời này vừa nói ra, ba người Nhan Di Hoan đều nhìn về phía Đạo Hoa, hiển nhiên, lời này đã nói vào trong lòng các nàng.
Thần sắc của Đạo Hoa nhạt đi, nàng phát hiện, dường như người của chi thứ hai đều rất thích dạy người ta làm chuyện như thế nào, Nhị thúc là như thế này, Nhị thẩm vẫn như vậy.
Kết giao với người khác, nàng chú ý thuận theo tự nhiên, không thích nghiên cứu quá mức, nhất là mang theo mục đích công lợi.
Nhan lão thái thái không hiểu rõ lắm quy củ kết giao của các gia đình giàu có, nghĩ đến Đạo Hoa tiếp xúc nhiều với các cô nương cùng tuổi cũng là chuyện tốt nên không nói gì.
Lý phu nhân hiểu rõ quy củ lui tới của các nhà, giữa tiểu hài tử kết giao tuy rằng không cần phải chú ý như vậy, nhưng hành vi cử chỉ vẫn là bị địa vị gia tộc ảnh hưởng.
Ví dụ như, mấy người Đạo Hoa nếu lui tới Chu gia tiểu thư, như vậy, đối với Chu gia tiểu thư, Đạo Hoa chỉ có nịnh bợ.
Lý phu nhân liếc qua nữ nhi rõ ràng không vui, cùng với Tôn thị tựa hồ còn muốn khuyên bảo, cười đem lời nói ngừng lại: "Hôm nay cái gì cũng chưa chuẩn bị, sao có thể mời người khác đến nhà chứ, lần sau đi."
Lập tức, giọng nói xoay chuyển, chuyển chủ đề.
Ngô thị cũng giúp chuyển hướng đề tài, cười nhìn về phía lão thái thái: "Nương, nghe nói người và Đạo Hoa liên thủ chế ra rượu nho có thể uống được không?"
Nói đến rượu nho, lão thái thái lập tức nổi hứng, bà thật không ngờ, Đạo Hoa tùy tiện phong kín nho lại thật đúng là có thể ủ ra rượu.
"Có thể uống, mùi vị cũng không tệ lắm, cũng không say người lắm."
Đạo Hoa cười nói: "Tổ mẫu, uống rượu nho còn có chỗ tốt cho thân thể, nhưng mà, không thể uống nhiều, nếu người thích uống, mỗi ngày uống một ly là được rồi."
Lão thái thái gật đầu: "Yên tâm, tổ mẫu con không thèm ăn. Ngược lại con là con mèo tham ăn, lần trước lúc mở phong ấn, vẫn là Mãn Nhi cõng con về viện."
Đạo Hoa ngượng ngùng cười, thật sự không trách nàng, thật sự là mùi rượu nho quá ngon, nàng trực tiếp coi như đồ uống để uống, ai ngờ sức lực lại quá lớn, uống đến choáng váng.
"Sắp tới trung thu rồi, đến lúc đó bọn đại ca hẳn là sẽ nghỉ, sáng sớm tứ ca la hét muốn uống rượu nho, chờ bọn họ trở về, người một nhà chúng ta liền có thể vừa ngắm trăng, vừa uống chút rượu."
Lão thái thái nghe xong lời này, lập tức cười thoải mái.
Người già rồi, liền thích con cháu vòng quanh dưới gối.
Tôn thị lại lên tiếng: "Tiểu Vương gia không phải cũng là ở thư viện đọc sách sao? Đạo Hoa, nếu không ngươi đi gửi thư cho Tiểu Vương gia, mời hắn đến nhà ta đón Trung thu?"
Nghe nói như thế, Đạo Hoa nhịn không được muốn trực tiếp trợn trắng mắt.
Mặt nhị thẩm nhà nàng sao lại lớn như vậy chứ?
Nàng ngay cả Chu gia cũng không muốn tùy tiện đi kết giao, huống chi là Tiêu Ngọc Dương con cháu hoàng gia!
Thân phận chênh lệch quá lớn, ngươi thấp bé muốn nhón chân, đưa tay là đủ, không mệt sao?
Nàng chỉ có một tâm tư với Tiêu Ngọc Dương, đó chính là nếu hắn thân cận Nhan gia, vậy nàng sẽ dùng hết năng lực hồi báo, để quan hệ song phương tận lực duy trì trong cân bằng ngươi tới ta đi.
Nhưng nếu hắn xa cách Nhan gia, vậy nàng cũng sẽ không vội vàng đi nịnh bợ, bởi vì làm như vậy phỏng chừng cũng vô dụng, thân phận như hắn, người nịnh bợ lấy lòng thấy quá nhiều, trừ phi có liên lụy lợi ích, nếu không, trong lòng khỏi nói sẽ chán ghét cỡ nào.
Đương nhiên, Nhan gia căn cơ yếu kém, nàng vẫn hy vọng có thể cùng Tiêu Ngọc Dương bảo trì một quan hệ tốt đẹp, như vậy, tuy rằng vô hình chung chiếm rất nhiều tiện nghi của hắn, nhưng nàng sẽ hết sức bồi thường.
Lý phu nhân thần sắc có chút không vui, nhàn nhạt nhìn Tôn thị: "Nhị đệ muội, như vậy ngày sau không cần nói nữa, Tiểu Vương gia nơi nào là Đạo Hoa có thể thư từ qua lại được?"
"Còn nữa, ngày sau ra ngoài, ở trước mặt người ngoài, tốt nhất cũng không nên nhắc tới chuyện của Tiểu Vương gia, con cháu Hoàng gia không phải là chuyện mà dân chúng bình thường có thể đàm luận."
Sắc mặt Tôn thị có chút cứng ngắc, cho tới nay Lý phu nhân đối với hai phòng đều rất ôn hòa, rất ít khi tức giận, lời nói thẳng thắn như vậy, trước kia bà sẽ không nói.
"Đại tẩu, ta biết rồi." Quả nhiên trượng phu không chịu thua kém, nhi nữ có tiền đồ mới là niềm tin lớn nhất của một nữ nhân. Trước kia đại tẩu nói chuyện cũng không có kiên cường như vậy!
Sau đó, Đạo Hoa không ở lại trong phòng mà trở về Đạo Hoa Hiên.
Lúc này Đạo Hoa Hiên đã không còn trống rỗng như lúc mới chuyển vào, đủ loại màu sắc leo tường, trèo lên tường, hành lang đầy hoa, xanh um tươi tốt, hoa tươi nở rộ.
Trong sân, trong vườn hoa cũng nở đầy hoa đủ mọi màu sắc.
Gió nhẹ thổi, hương thơm bốn phía.
"Cô nương, cửa hàng hoa sắp khai trương rồi, nếu làm ăn tốt, chúng ta đủ hoa bán không?" Hoa trong sân đã trồng không ít vào trong chậu hoa, cũng không thể dời đi được.
"Yên tâm đi, ta đã mở một mảnh đất trong trang, chuyên dùng để trồng hoa."
"Vậy mùa đông thì sao?"
"Mùa đông có phòng ấm! Phải để Trịnh thúc xây thêm một phòng ấm, một phòng trồng hoa, một phòng trồng rau." Mùa đông cũng không thể không có rau ăn.
Cửa hàng Đạo Hoa mở trước khi Trung thu đến.
Đối với việc này, Nhan gia phản ứng khác nhau.
Nhan Trí Cao không quá quan tâm đến chuyện hậu viện, trừ khi là chuyện tương đối quan trọng, nếu không, ông ta cũng không quan tâm lắm, biết tiền mua cửa hàng là tiền Đạo Hoa tự mình kiếm được, ông ta đành mặc kệ.
Người nhị phòng, một mặt không coi trọng.
Theo bọn họ, người mua hoa chỉ là số ít, cho dù giá cả không tệ, muốn kiếm được tiền vẫn là không dễ dàng, hơn nữa hoa rất khó nuôi, hơi không chú ý liền có thể sẽ bệnh chết, chết héo các loại.
Trước khi mở cửa tiệm, Nhan Trí Viễn và Tôn thị còn muốn khuyên bảo Đạo Hoa làm nghề mà bọn họ coi trọng, thậm chí muốn để Đạo Hoa giao cửa hàng cho bọn họ đi quản lý.
Sau khi khuyên bảo vô hiệu, thái độ đứng một bên xem kịch, giống như đang chờ cửa hàng Đạo Hoa đóng cửa.
Người của Tam phòng thì yên lặng ủng hộ, lựa chọn chậu hoa, vận chuyển đất đai, đều là Nhan Trí Cường bận trước bận sau.
Về phần Lâm di nương của Song Hinh Viện, ngoại trừ Nhan Di Song đáng thương trước mặt Nhan Trí Cao, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Lý phu nhân rất quan tâm đến việc này, quản sự là do bà ta tự mình viết thư tìm đại ca Lý Hưng Xương xin, Đạo Hoa có thể coi mở cửa hàng là một việc làm rất hứng thú, nhưng bà ta thì không được.
Bà phải suy nghĩ cho tương lai của nữ nhi, của cải Nhan gia chỉ như vậy, cho dù từ giờ trở đi tích góp từng tí một, có thể tích góp được bao nhiêu? Huống chi, cháu họ Nhan gia cũng có không ít người.
Cửa hàng này, ngày sau nhất định là phải lấy ra làm của hồi môn cho nữ nhi, phải quản lý cho thật tốt.
Ngày đầu tiên cửa hàng hoa khai trương, Đạo Hoa đổi nam trang, tự mình ở phía sau cửa hàng nhìn.
Hoa nàng trồng đều được trồng trong đất đai không gian, nở rộ, hấp dẫn không ít người dừng chân quan sát.
Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở việc quan sát, người bỏ bạc ra mua rất ít.
Đối với việc này, Đạo Hoa cũng không nóng nảy, dân chúng cổ đại sinh hoạt không dễ, trước khi mở cửa hàng, nàng không nghĩ tới muốn bán hoa cho dân chúng bình thường, ý của nàng là hướng đến khách hàng, là những văn nhân mặc khách cùng con cháu nhà giàu yêu thích phong nhã.
Đạo Hoa nhìn dòng người một lúc, liền chuyển sự chú ý về phía người làm việc trong cửa hàng.
Quản sự họ Vương, hơn bốn mươi tuổi, là người thích cười, đối nhân xử thế, đưa tới đưa lui rất lão luyện, nghe nương nói, người này là quản sự có năng lực làm việc tương đối xuất chúng dưới trướng cửa hàng Đại cữu cữu, bởi vì nàng muốn, lúc này mới bỏ thứ yêu thích đưa tới.
Mà tiểu nhị trong cửa hàng, là một hộ họ Trịnh nàng chọn từ thôn trang. Trịnh lão hán lúc còn trẻ ở nhà giàu xem phòng hoa cho người ta, học một ít bản lĩnh chăm sóc hoa cỏ, miễn cưỡng xem như là nông dân trồng hoa.
Hai đứa nhi tử của ông ta, Trịnh Đại Vũ, Trịnh Tiểu Vũ làm người cũng khá thật thà, ở trong trang làm việc cũng tương đối chịu khó.
Nghĩ đến chuyện dùng cả nhà cũng thuận tiện, cũng dễ quản lý, liền để cho cả nhà bọn họ đều đến cửa hàng hoa làm việc.
"Gia gia, người mau nhìn, nơi này có một cửa hàng hoa mới mở."
Một chiếc xe ngựa trang trí sang trọng dừng ở trước cửa hàng hoa, lập tức, một tiểu nữ oa tướng mạo xinh đẹp nhanh chóng từ trên xe ngựa nhảy xuống.
"Nha đầu điên này, chậm một chút, coi chừng té."
Thanh âm uy nghiêm lại quan tâm theo sát vang lên, ngay sau đó, một lão nhân tóc hoa râm, hai đầu lông mày mang theo vẻ uy nghiêm được hạ nhân nâng đỡ, chậm rãi xuống xe ngựa.
Chu Tĩnh Uyển thấy ông nội mình xuống xe, vội vàng tiến lên kéo cánh tay ông: "Ông ơi, ông mau nhìn kìa, hoa trong cửa hàng nở đẹp biết bao!"
Chu lão thái gia thuận theo ngón tay cháu gái, nhìn về phía cửa hàng hoa, nhìn một chậu hoa đang tranh nhau nở rộ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đi, vào xem một chút."