Đạo hoa: “Nguyên Dao có Đổng bá mẫu chiếu cố, ta lúc này không tiện quấy rầy.”
Tiêu Ngọc Dương ánh mắt lóe lên một chút, cười nói: “Như vậy cũng tốt, từ hôm qua đến bây giờ ngươi còn chưa chợp mắt, nhanh đi ngủ một lát, chờ đến khi ngươi tỉnh lại, có lẽ Đổng cô nương đã khỏe rồi.”
Đạo hoa gật đầu lung tung, lập tức nghĩ tới điều gì, ý bảo Vương Mãn Nhi đưa nha hoàn Đổng gia xa một chút, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Tôn Trường Trạch không sao chứ?”
Tiêu Ngọc Dương: “Người đã mò lên rồi, chẳng qua nước sông mùa đông khắc nghiệt lạnh lẽo thấu xương, mặc dù không chết nhưng cũng mất hơn nửa cái mạng.”
Đạo Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Người không chết là tốt rồi, nếu Tôn Trường Trạch chết thật, vậy cả đời này Nguyên Dao chỉ sợ cũng sẽ sống trong hối hận và tự trách.”
Nhan Văn Tu chen vào: “May mà trước đây ta còn cảm thấy Tôn Trường Trạch này không tệ, lại dụ dỗ cô nương bỏ trốn, đúng là to gan lớn mật.”
Đạo Hoa không muốn bình luận việc này, cúi đầu không nói chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT