Quách Tuyết Minh chú ý thấy khóe môi Nhan Di Nhạc nhếch lên, nàng ta nhíu mày, nhịn không được hỏi: “Nhan Tứ cô nương vì sao không ăn?”
“Ta...”
Nhan Di Nhạc vừa định nói gì đó, Nhan Di Hoan lo lắng nàng ta nói sai liền mở miệng trước: “Chúng ta không thường ăn cái này, có chút không nỡ ăn.”
Nghe vậy, Quách Tuyết Minh nở nụ cười, nhìn về phía Đạo hoa bên cạnh cũng không ăn một miếng: “Lệ chi và thạch lựu đều rất khó có được, Ngọc Dương biểu ca hẳn là cũng không được nhiều lắm, có thể sẽ không đưa cho nhà ngươi, Nhan đại cô nương cần phải giúp ta giải thích một chút với Nhan bá mẫu, để nàng đừng tức giận với Ngoc Dương biểu ca.”
Nghe nói như thế, Đạo hoa đang uống trà không chú ý một cái. “Phốc" một tiếng liền phun nước trà trong miệng ra.
Cũng may nàng cách chúng khuê tú có chút xa, không phun trúng người.
Nhan Di Hoan, Nhan Di Song và Nhan Di Nhạc đứng bên cạnh đều nhìn Quách Tuyết Minh với ánh mắt khó tả, thầm nghĩ, có phải khuê tú từ kinh thành đến đây đều thích tự cho là đúng hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT