bảo nương viết thư, nhờ Đại cữu cữu, Nhị cữu giúp đỡ nghĩ biện pháp, bây giờ hai vị cữu cữu nhận lấy chuyện này, bên nàng lại thiếu hàng.

 “Dưa hấu trong trang con không bán, ngoại trừ để lại một ít tặng người, những thứ khác đều để nhị cữu cữu kéo đi."

Lý phu nhân không có ý kiến: "Trang tử là của con , con muốn làm sao thì làm như vậy."

Nhan lão thái thái ngồi một bên, vừa ăn nho trong thôn trang vừa nói: "Con còn trồng không ít nho ở thôn trang, ngươi định làm sao bây giờ?"

Đạo Hoa: “Nho quá ít, chỉ trồng trong sân trang tử một ít, con không định bán, giữ lại tự chúng ta ăn, hoặc là tặng người. Đúng rồi, con còn muốn học ủ rượu nho đây."

Nhan Trí Cao mang theo Nhan Trí Viễn, khi Nhan Trí Cường tiến vào, vừa vặn nghe được câu này.

Nhan Trí Viễn ỷ vào mình là trưởng bối, trực tiếp nói: "Đạo Hoa, ngươi không thể tùy tiện chà đạp đồ đạc, nghe nhị thúc, nho quý, ngươi muốn học ủ rượu hay là dùng thứ khác đi."

Đạo Hoa lắc đầu, thốt lên: "Như vậy sao được, thứ ta muốn ủ chính là rượu nho, những thứ khác không có cách nào thay thế."

Bị tiểu bối trực tiếp cự tuyệt, trên mặt Nhan Trí Viễn có chút khó coi: "Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, biết cất rượu là cái gì, hoàn toàn là đang chà đạp đồ vật mà."

Trong lòng Đạo Hoa có chút không vui, nhưng vẫn nói: "Nhị thúc, chính là bởi vì ta không hiểu, cho nên mới phải học, không có ai là trời sinh đã biết các loại bản lĩnh."

Nhan Trí Viễn thấy vậy lại bị đẩy trở về, sắc mặt có chút không nhịn được.

Lý phu nhân nhìn Nhan Trí Viễn, không mở miệng hòa hoãn bầu không khí, chuyện trong trang nữ nhi, người làm mẹ như bà còn chưa nhúng tay, người làm thúc thúc như ông ngược lại không khách khí.

Một bên, Nhan Trí Cao sợ bỏ bát trà trong tay xuống, nói với Đạo Hoa: "Nhị thúc con nói có lý lắm, con không phải nói trồng nho không nhiều lắm sao, nếu không như vậy, năm nay trước hết đừng học ủ rượu nho gì đó, sang năm con trồng nhiều chút rồi học."

Rượu nho là thứ vương công quý tộc mới uống được, dễ dàng sản xuất như vậy sao?

Hơn nữa, hắn cũng có suy nghĩ giống nhị đệ, nho này đặt ở trước kia, hắn cũng ăn mấy quả ở trên yến hội trạng nguyên năm ấy, thứ này so với dưa hấu còn muốn tinh quý hơn, lấy ra học cất rượu, cũng quá lãng phí.

Đạo Hoa cau mày, nàng rất không thích cảm giác bị người ta khoa tay múa chân này, nàng dùng đồ vật chính mình trồng, lại không ngại chuyện gì trong nhà.

Nhan lão thái thái hiểu rất rõ tính tình của Đạo Hoa, tùy tiện nhíu mày một cái là biết ngay nàng đang suy nghĩ gì, lập tức cười mắng huynh đệ Nhan Trí Cao: "Lại không dùng đồ của các ngươi, các ngươi ở đó còn rảnh rỗi làm gì?"

Lão thái thái mở miệng, Nhan Trí Cao huynh đệ cũng không tiện nhiều lời, việc này coi như thôi.

Lúc này, có nha hoàn tới bẩm báo, nói là lão gia nhà cữu gia tới.

Nghe vậy, sắc mặt Lý phu nhân vui vẻ, Đạo Hoa cũng vội vàng buông bàn tính xuống đứng lên.

Nhan lão thái thái cười: "Mới vừa rồi còn nói, trùng hợp tới rồi, lão đại, tức phụ lão đại, còn không mau đi nghênh đón."

Đạo Hoa: "Tổ mẫu, con cũng đi."

Nhan lão thái thái xua tay: "Đi đi, ở đâu cũng có nha đầu nhà ngươi."

Nhan Trí Cao đứng lên, đi theo hai mẹ con ra ngoài. Mấy năm nay không ít lần được Lý gia tương trợ, hắn phải đi đón nhị cữu ca.

Chờ sau khi một nhà ba người rời đi, Nhan Trí Viễn liền sảng khoái nói: "Đạo Hoa thật sự thân cận với Lý gia."

Nhan lão thái thái liếc hắn một cái: "Đó là bởi vì Lý gia đối với Đạo Hoa tốt, Đạo Hoa là người hiểu được cảm ơn, tự nhiên thân cận Lý gia."

Nhan Trí Viễn ngượng ngùng nói:”Nương, người cũng chiều nàng quá rồi. Nho kia nương cũng không biết, Hưng Châu bên này hiếm thấy, nhất là trồng trọt nhà chúng ta, hạt to tròn, nước nhiều vị ngon, lấy ra học cất rượu, thật sự quá lãng phí."

Nhan lão thái thái không khách khí nói: "Cái gì mà nhà chúng ta, đó là của Đạo Hoa."

Nhan Trí Viễn nghẹn ngào: "Nghe nương nói vậy, Đạo Hoa không phải người Nhan gia à?"

Nhan lão thái thái thản nhiên nói: "Lão nhị, ngươi thu lại chút tâm tư nhỏ này của ngươi cho ta, mấy năm nay, nhà chúng ta vẫn luôn không tách ra ở riêng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là đại ca đại tẩu của ngươi chống đỡ, cũng không thiệt thòi cho các ngươi chút nào, hôm nay ta nói chuyện ở đây, đồ ăn của Đạo Hoa, ngươi bớt đưa cho ta một ít ý tưởng."

Nhan Trí Viễn có chút không được tự nhiên:”Nương, nương coi con là hạng người gì vậy, con là loại người nhớ thương đồ tôn nữ sao?"

Nhan lão thái thái hừ lạnh: "Có hay không chính ngươi biết, ngươi và thê tử kia đều tinh thông tính toán, hiện tại ta cũng lười quản hai vợ chồng các ngươi. Nhớ kỹ, nên của các ngươi, sau trăm năm, lão bà tử một phân cũng sẽ không thiếu các ngươi. Không nên của các ngươi, các ngươi cũng đừng nhớ thương."

Thần sắc Nhan Trí Viễn có chút xấu hổ, buồn bực không nói.

Thấy vậy, Nhan Trí Cường vội vàng hoà giải: "Năm nay đều do đệ không quan tâm, lúc Đạo Hoa trồng nho, đệ bận rộn chuyện ruộng đồng. Sang năm, sang năm đệ đặc biệt cắt ra một mảnh đất trồng nho, đến lúc đó, nho nhà chúng ta sẽ đủ ăn."

Nhan Trí Viễn liếc nhìn Nhan Trí Cường, có chút cạn lời.

Đây là vấn đề có đủ ăn hay không?

Đây là vấn đề mà tiểu bối như Đạo Hoa không để trưởng bối như hắn vào mắt có được hay không.

Đạo Hoa đi theo phía sau Nhan Trí Cao và Lý phu nhân, đón Lý Hưng Niên vào cửa, đoàn người vừa nói chuyện, vừa đi về phía viện của lão thái thái.

"Tiểu muội, ta nói các muội sao lại muốn trồng dưa hấu chứ? Hơn nữa trồng còn tốt như vậy." Lý Hưng Niên hỏi Lý phu nhân.

Ông ta là thương nhân, những năm qua từ nam ra bắc chạy không ít, nhưng ông ta biết rõ, loại dưa hấu này không dễ trồng.

Vừa rồi sau khi tiến vào thành Hưng Châu, hắn đi ngang qua cửa hàng Nhan gia, cố ý nhìn dưa hấu bán trong cửa hàng, khá lắm, so với hắn ở kinh thành nhìn thấy bề ngoài còn tốt hơn.

Lý phu nhân cười nói: "Còn không phải quỷ nha đầu Đạo Hoa này, năm trước nàng ở quê nhà trồng hai mẫu dưa hấu, thu hoạch chút hạt giống, vừa vặn thôn trang chúng ta mua còn có đất trống, cái này không phải trồng rồi sao."

Lý Hưng Niên nhìn theo sát bên cạnh, thần sắc cử chỉ đều rất thân cận với Đạo Hoa, trong mắt đều là ý cười: "Các ngươi cũng thật to gan, không sợ trồng không tốt sao?"

Lý phu nhân nhìn thoáng qua Nhan Trí Cao, cười nói: "Lúc ấy chính là lo lắng vấn đề này, cho nên, không có ở nhà nói, lão gia cũng không nên tức giận."

Nhan Trí Cao xua tay: "Chuyện trong nhà thì ngươi cứ yên tâm, không cần nói với ta mọi chuyện."

Lý Hưng Niên nói tiếp: "May mà chó ngáp phải ruồi, trồng những quả dưa hấu này tốt, bằng không, cũng không có thu hoạch như bây giờ.

Lý phu nhân cười gật đầu: "Ai nói không phải, nhưng mà, dưa hấu có thể bội thu, còn phải nhờ lão thái thái ủng hộ cùng tam đệ bận trước bận sau."

Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Nhan Trí Cao nhiều hơn một chút.

Đạo Hoa đi theo sau lưng đại nhân, nghe bọn họ nói chuyện, cũng không xen vào, thấy Lý phu nhân nhìn thấy ca ca nhà mẹ đẻ, mặt mày giãn ra, vẻ mặt vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Tuy nói những năm này nương vẫn luôn duy trì thư từ lui tới với nhà mẹ đẻ, nhưng số lần gặp mặt lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng khó trách nàng cao hứng như vậy.

Rất nhanh, đoàn người đã đi tới sân nhà của lão thái thái.

Lý Hưng Niên thỉnh an Nhan lão thái thái, lại hòa nhã cùng Nhan Trí Cường chào nhau xong, lúc này mới ngồi xuống nói chuyện phiếm.

"Nhị cữu cữu, ăn nho."

Đạo Hoa cười tủm tỉm đặt một mâm nho ướp lạnh lên trước trà của Lý Hưng Niên.

Nhìn quả nho màu tím vừa lớn vừa tròn như mã não, Lý Hưng Niên cười nói: "Nho này rất khó được, ta phải nếm thử thật tốt." Nói xong, cầm một quả bỏ vào trong miệng.

" n, ngọt quá a!"

Nhan lão thái thái cười ha hả nói: "Lão bà tử cũng cảm thấy như vậy, ta ăn còn ngon hơn dưa hấu."

Lý Hưng Niên lại ăn một viên, sau đó đẩy đĩa về phía Đạo Hoa: "Tiểu cô nương các ngươi thích ăn thứ này, ta nếm thử mấy viên là được." Thứ này không rẻ, trên thị trường cũng hiếm thấy, nhà muội muội phỏng chừng cũng không có bao nhiêu.

Đạo Hoa sửng sốt một chút, lập tức mặt mày cong lại, lại cười đẩy đĩa trở về: "Nhị cữu cữu, người cứ mở rộng bụng ăn đi, nho này là tự con trồng đấy."

Lý Hưng Niên lộ vẻ kinh ngạc: “Con còn biết trồng nho?"

Đạo Hoa ngẩng đầu, đắc ý nói: "Con trồng được nhiều đồ lắm."

Lý Hưng Niên nở nụ cười: "Nha đầu này không xấu hổ.

Đạo Hoa trừng mắt: "Có gì mà xấu hổ, con nói là sự thật." Nói xong, lại đẩy cái khay: "Nhị cữu cữu, người ăn đi, lần này mặc dù con không trồng bao nhiêu nho, nhưng mà, tuyệt đối đủ để người ăn đến no."

Lần này, Lý Hưng Niên không từ chối.

Nhà bọn họ cũng từng ăn nho, nhưng thứ này rất hiếm thấy, giá lại cao, lại thêm trong nhà nhiều đứa bé, mỗi lần hắn cũng chỉ nếm một hai quả, thật sự ăn thoải mái, là chưa từng có.

"Vậy nhị cữu cữu liền hưởng phúc của Đạo Hoa của chúng ta."

Nhan Trí Viễn nhìn hai người tương tác, cười nói: "Nhìn Đạo Hoa đi, thân cận nhị cữu của nàng ta bao nhiêu."

Nghe vậy, Lý phu nhân nhìn thoáng qua Nhan Trí Viễn, cười nói: "Đại khái là nha đầu kia trước kia chưa từng gặp hai cữu cữu của nàng, hôm nay đang hiếm có đó."

Đạo Hoa thấy Lý Hưng Niên rất thích ăn nho, liền nói: "Nhị cữu cữu, chờ lúc người trở về, con lại mang cho người một ít, cũng để cho Đại cữu cữu, Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu, còn có biểu ca biểu tỷ nếm thử."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play