Chu Thừa Nghiệp gật đầu, cười nói: "Nhan đại muội muội khỏe chứ, Tĩnh Uyển thường nhắc tới muội, bánh chưng muội tặng buổi trưa ta may mắn ăn một cái, rất ngon."

Đạo Hoa: "Nếu các ngươi thích ăn, vậy sang năm ta lại đưa." Nói xong, nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương: "Khát không? Ta nói cho ngươi biết, lần này ta đi thôn trang là vì xem ta trồng dưa hấu chín chưa? Ngươi thật sự là đúng thời gian, ta mang về mấy cái, lập tức gọi người mở, cho các ngươi nếm thử."

Tiêu Ngọc Dương thần sắc nhàn nhạt: "Tây Qua nha, thứ này ta trước đó đã ăn qua, hương vị không được ngon lắm."

Trung Châu phủ cũng có người trồng dưa hấu, nhưng rất ít, bình thường đều chỉ cung ứng cho người quyền quý, bách tính phổ thông rất ít nhìn thấy.

Đạo Hoa: "Ta trồng có thể giống với người khác sao? Ngươi nếu ghét bỏ, đợi chút nữa đừng ăn."

Tiêu Ngọc Dương: "Không phải ngươi dùng để chiêu đãi ta sao, vì sao ta không ăn? Có người đối đãi khách nhân như ngươi sao?"

Đạo Hoa trực tiếp phản bác: "Vậy có khách ghét bỏ đồ vật nhà chủ nhân như ngươi sao?"

Hai người đối thoại một cách lưu loát, người bên cạnh nghe được đều toát mồ hôi lạnh, trong lúc đó, Nhan Văn Tu không ít lần nháy mắt với Đạo Hoa, đáng tiếc, Đạo Hoa đều không thu được.

Trong đó chỉ có một mình Nhan Văn Đào là tương đối bình tĩnh, không có gì khác, trước đây lúc mới gặp nhau, hai người đều như vậy, một người chọn ba lấy bốn, ghét bỏ người này ghét bỏ người kia, một người cũng không nhường nhịn, tuyệt đối không nuông chiều.

"Hôm nay ta cho ngươi xem Tây Qua Chi Vương là cái gì!"

Đạo Hoa nói với Nhan Văn Đào một tiếng, Nhan Văn Đào cười đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã ôm một quả dưa hấu xanh biếc dài hơn một thước đi vào.

"Sao dưa hấu này lại lớn như vậy?"

Tiêu Ngọc Dương tự nhận đã thấy qua vô số thứ tốt giờ phút này đều mở to hai mắt đứng lên, dưa hấu lúc trước hắn ăn sợ là ngay cả một nửa cái này cũng không có.

Đạo Hoa đắc ý nói: "Có gì đâu mà tính, nhưng quan trọng là hương vị tốt hơn. Tam ca, mở cho bọn họ xem dưa hấu nhà chúng ta."

Nhan Văn Đào cười: "Được."

Trong nháy mắt dưa hấu bị cắt ra, lộ ra thịt đỏ tươi, mùi thơm ngọt thanh tản ra trong phòng.

Một đường từ thôn trang chạy như điên trở về, Đạo Hoa đã sớm khát nước không chịu được, nhìn thấy nước dưa đỏ tươi chảy ra, vội vàng thúc giục Nhan Văn Đào: "Tam ca, mau cắt đi, cắt thành từng miếng nhỏ."

Ba người Tiêu Ngọc Dương, Đổng Nguyên Hiên, Chu Thừa Nghiệp tự xưng là đã từng ăn không ít đồ tốt, giờ phút này, ánh mắt cũng thỉnh thoảng quét về phía Tây Qua, cẩn thận quan sát, yết hầu ba người đều đang khẽ nhúc nhích.

Nhan Văn Tu vừa mới biết nhà mình trồng dưa hấu.

Trước đó, Lý phu nhân lo lắng trồng dưa hấu không sống, người trong nhà oán trách Đạo Hoa, cho nên, liền không nói với người nhà chuyện trồng dưa hấu.

"Đại muội, Tam đệ, đây thật sự là trồng trong nhà chúng ta sao?"

Đạo Hoa: "Cái này còn giả sao, nhà chúng ta trồng không ít."

Lúc này Nhan Văn Đào cắt xong dưa hấu, Đạo Hoa vội vàng cầm một miếng đưa cho Tiêu Ngọc Dương.

Tiêu Ngọc Dương động thân, nhưng không đưa tay tiếp, mà là phía sau hắn Đức Phúc tiếp lấy.

Đạo Hoa nhìn thấy Đức Phúc, không nói gì, sau đó lại bắt đầu đưa dưa hấu cho Đổng Nguyên Hiên, Chu Thừa Nghiệp, hai người đều đưa tay nhận lấy.

"Ăn đi!"

Thấy tất cả mọi người đều cầm dưa hấu lên, Đạo Hoa tự mình cầm một khối, vùi đầu gặm một miếng.

Giòn mềm ngon miệng, vị ngọt nước nhiều, thật sự là quá ngon.

"Rặc rặc!"

Đạo Hoa lại cắn một miếng, lúc này mới phát hiện, những người khác trong phòng đều không động, cả kinh hỏi: "Sao các ngươi không ăn?"

Đổng Nguyên Hiên bất động thanh sắc nuốt nước miếng trong miệng xuống, cười nói: "Chúng ta không vội." Tiểu Vương gia không nhúc nhích, bọn họ nào dám mở miệng ăn?

Đạo Hoa nhìn lướt qua người trong phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương đang ngồi ngay ngắn, lúc này mới phát hiện, người này đang chờ người khác đút ăn.

Chỉ thấy phía sau Tiêu Ngọc Dương một mực đi theo gã sai vặt thanh tú kia đang chọn dưa hấu cho hắn.

Thấy vậy, Đạo Hoa đứng dậy, lại cầm một miếng dưa hấu, trực tiếp bỏ vào trong tay Tiêu Ngọc Dương, vừa cắn dưa hấu trong tay vừa nhíu mày nhìn hắn.

Tiêu Ngọc Dương bị nhét miếng dưa hấu vào tay, vừa định nổi giận, liền nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Đạo Hoa, như vậy giống như đang nói hắn có tay không biết tự mình ăn cái gì sao?

Nhìn nàng như vậy, hắn rất muốn mắng chửi người, nhưng lại biết, người này chắc chắn sẽ không cúi đầu xin lỗi giống những người khác, nói không chừng còn sẽ cãi nhau với hắn.

Đây là Nhan gia, hắn làm khách ở Nhan gia, không tiện cãi nhau với chủ nhân.

Được rồi, liền nhịn nàng một lần đi, ai bảo nàng là một nữ oa chứ.

Dưới ánh mắt khẩn trương toát mồ hôi của Đổng Nguyên Hiên và Chu Thừa Nghiệp, Nhan Văn Tu thầm kêu, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đạo Hoa, Tiêu Ngọc Dương hừ lạnh một tiếng, giơ quả dưa hấu trong tay lên cắn một cái.

Đạo Hoa nở nụ cười, cầm dưa hấu ngồi xuống bên cạnh, vừa ăn vừa nói: "Dưa hấu à, phải ăn từng miếng từng miếng mới sảng khoái, ngươi sai người đem hạt dưa loại bỏ, lại cắt thành miếng đinh nhỏ, như vậy ăn vào có ý nghĩa gì?"

Tiêu Ngọc Dương không chút suy nghĩ, liền theo bản năng phản bác: "Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều thô giống như ngươi sao?"

Thấy ánh mắt Đạo Hoa càng ngày càng nguy hiểm, Tiêu Ngọc Dương nuốt lời trở về.

Những người khác nhìn hình thức hai người ở chung, im lặng liếc nhau một cái, sau đó bắt đầu vùi đầu ăn dưa.

Thấy dưa hấu trong tay Tiêu Ngọc Dương đã ăn xong, lại đưa cho hắn một miếng, cười hỏi: "Thế nào, tự mình cầm ăn có phải sẽ ngon miệng hơn không?"

Tiêu Ngọc Dương lẩm bẩm một tiếng, không nói gì.

Đạo Hoa nhìn về phía gã sai vặt phía sau hắn, cười nói: "Ta cho người ở bên ngoài cũng chuẩn bị dưa hấu, ngươi đi ra ngoài ăn đi."

Đức Phúc nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương: "Nô tài muốn hầu hạ."

Tiêu Ngọc Dương xua tay: "Đi đi, có việc ta gọi ngươi."

Đức Phúc nhìn Tiêu Ngọc Dương, lại quét mắt nhìn Đổng Nguyên Hiên ngồi đối diện.

Có Đổng công tử chiếu cố, hẳn là không có chuyện gì.

Thấy hắn đi ra ngoài, thân thể Đạo Hoa nghiêng về phía Tiêu Ngọc Dương, thấp giọng nói: "Ngươi, tên sai vặt này, bộ dạng thật thanh tú."

Tiêu Ngọc Dương liếc nàng một cái, cũng nghiêng người: "Đức Phúc là một thái giám."

"Chát!"

Dưa hấu rơi xuống đất.

Tiêu Ngọc Dương kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Mặt Đạo Hoa không chút thay đổi: "Không cẩn thận." Ta dựa vào, nhìn thấy thái giám còn sống.

Nghĩ đến khổ hình thái giám gặp, Đạo Hoa nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương: "Ngày sau, ngươi đối xử với tiểu thái giám kia tốt một chút."

Nghe vậy, Tiêu Ngọc Dương cảm thấy cực kỳ kỳ diệu.

Hắn có đối với Đức Phúc không tốt sao?

Đức phúc là thái giám có mặt mũi nhất bên cạnh hắn, đi tới chỗ nào, đều được người ta xem trọng một chút, trừ lúc bình thường bị hắn tâm tình không tốt mắng chửi, lúc khác sống rất thoải mái.

Tiêu Ngọc Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn Đạo Hoa hoa lộ vẻ đồng tình, người này rốt cuộc từ đâu nhìn ra được Đức Phúc không tốt?

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời dần dần ngả về tây, Đổng Nguyên Hiên nhìn Tiểu Vương gia đang nói chuyện hăng hái với Nhan đại cô nương, suy nghĩ một chút, gọi gã sai vặt tới nói: "Hôm nay Tiểu Vương gia không đi đâu, để người bên dưới chuẩn bị đi."

Giờ Dậu, Nhan lão thái thái hồi phủ.

Biết được tin tức, Tiêu Ngọc Dương lập tức tỏ vẻ muốn đi qua bái kiến lão thái thái, Đạo Hoa liền dẫn một đoàn người đi Tùng Hạc Viện.

Nhan lão thái thái thấy Tiêu Ngọc Dương, cũng không bị trang phục quý khí của hắn dọa sợ, trực tiếp giữ chặt tay hắn, luôn miệng nói: "Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi."

Đổng Nguyên Hiên và Chu Thừa Nghiệp thấy Tiêu Ngọc Dương không rút tay ra, còn kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm với lão thái thái, trong lòng lại nhắc tới phân lượng Nhan gia.

Sau đó, Đạo Hoa giới thiệu Đổng Nguyên Hiên và Chu Thừa Nghiệp với Nhan lão thái thái.

Nhan lão thái thái hiền từ gật đầu: "Đều là đứa trẻ ngoan, cũng xấp xỉ với Văn Tu nhà ta, ngày sau các ngươi có thể chơi cùng nhau." Nói xong, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lại rơi xuống trên người Tiêu Ngọc Dương: "Triệu Nhị Cẩu đâu, hắn có khỏe không?"

Tiêu Ngọc Dương cười gật đầu: "Được, nếu ngài muốn gặp hắn, đợi lát nữa ta sẽ để cho hắn tới bái kiến ngài."

Nhan lão thái thái vui vẻ: "Hắn cũng tới à?"

Tiêu Ngọc Dương lại gật đầu: "Hắn bây giờ là gã sai vặt bên cạnh ta, ta đi nơi nào, hắn liền đi nơi đó."

Nhan lão thái thái gật đầu: "Vậy cũng được, đó là một đứa trẻ đáng thương, con chăm sóc nhiều hơn chút."

Không lâu sau, Nhan Văn Khải và Nhan Văn Kiệt và Nhan Văn Bân tan học, vừa về đến nhà của lão thái thái.

Đạo Hoa thấy Tiêu Ngọc Dương kiên nhẫn nói chuyện phiếm với Nhan lão thái thái, hai đầu lông mày không có chút không vui nào, khóe miệng hơi cong lên.

Tính tình người này mặc dù có chút lớn, nhưng đáy lòng lại thiện lương, không giống như những con cháu quyền quý khác cao cao tại thượng, cũng hiểu được tri ân báo đáp, không phụ lòng tổ mẫu lúc trước tiết kiệm khẩu phần lương thực của mình tới tiếp tế cho hắn.

Nhan Văn Khải là người hoạt bát hiếu động, thích chơi cũng biết chơi, sau khi Đạo Hoa giới thiệu cho hắn mấy người Tiêu Ngọc Dương, người này liền nhiệt tình tán gẫu với ba người, bầu không khí cũng không tệ.

Thấy trong phòng vui vẻ hòa thuận, Đạo Hoa ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, nói với lão thái thái và Tiêu Ngọc Dương: "Ta đi chuẩn bị đồ ăn, các ngươi trò chuyện trước."

Tiêu Ngọc Dương kỳ quái nói: "Nhà các ngươi không có nha hoàn bà tử sao? Sao đồ ăn còn cần ngươi chuẩn bị?"

Đạo Hoa: "Đây không phải là ngươi tới sao, ta đương nhiên muốn đích thân chuẩn bị."

Nghe vậy, Tiêu Ngọc Dương lộ ra nụ cười hài lòng, lập tức lại xoi mói nói: "Tay nghề của ngươi có được không?"

Đạo Hoa: "Ngươi đừng xem thường người khác, sơn hào hải vị nhà ta khẳng định không có, nhưng mà, đồ ăn gia đình tuyệt đối là ngươi ở nơi khác không ăn được."

Tiêu Ngọc Dương: "Đừng thổi da trâu bay lên trời, ta chờ đó."

Đạo Hoa nói với những người khác một tiếng, sau đó rời đi.

Đắc phúc không yên tâm về đồ ăn Nhan gia chuẩn bị, vẫn luôn đi theo phía sau Đạo Hoa .

Đạo Hoa đồng cảm với người này tuổi còn nhỏ như vậy đã thành thái giám, đối với hắn rất khách khí, lúc chuẩn bị đồ ăn cũng không giấu hắn, để hắn xem toàn bộ quá trình.

Vốn dĩ Đắc Phúc bất mãn Nhan gia chỉ dùng một ít món ăn bình thường tiếp đãi Tiêu Ngọc Dương, nhưng khi một mâm đồ ăn sắc hương vị đều đủ bưng ra, hắn không lời nào để nói.

…..*Từ đây mình thay Đức Phúc thành Đắc Phúc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play