Tiêu Ngọc Dương gật đầu, cẩn thận cất kỹ dược hoàn, thấy Đạo hoa mệt rã rời, liền nói: “Ngươi đi ngủ một lát đi, đến Ninh Môn phủ ta gọi ngươi.”
Đạo Hoa lắc đầu: “Không cần, ta nói chuyện với ngươi, chờ sau khi về nhà lại ngủ.” Nói xong vỗ vỗ mặt, đứng lên. “Chúng ta lên boong tàu đi, gió thổi sẽ không mệt mỏi nữa.”
Tiêu Ngọc Dương không đồng ý: “Mặc dù bây giờ đã vào xuân, nhưng gió sông vẫn còn rất lạnh, đừng có để thổi bệnh.” Nói xong, trầm ngâm một chút, “Đi đuôi thuyền đi, nơi đó gió ngược.”
Đạo Hoa gật đầu: “Được.”
Đến đuôi thuyền, vì sợ buồn ngủ, còn bảo Vương Mãn Nhi pha một bình trà.
Có thể là do quá mệt mỏi, cho dù uống trà, mí mắt của Đạo hoa cũng có chút mở không ra.
Thấy đầu nàng đều từng chút một nghiên , Tiêu Ngọc Dương trực tiếp đứng dậy đi qua, một tay ôm lấy người, sau đó liền đi về gian phòng trong khoang thuyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT