Tiêu Ngọc Dương vội vàng gật đầu, cho dù cho hắn nói, hắn cũng không dám, nghĩ đến bộ dáng Cổ bà bà vừa rồi, hắn thật lo lắng sẽ làm người lo lắng đến bệnh.
Bởi vì biết Tiêu Ngọc Dương vài ngày sau muốn đi Bắc Cương, Đạo hoa và Cổ Kiên cũng không muốn ăn cơm, ngồi xuống liền bảo Thải Cúc tiến vào thu dọn bàn, sau đó đều trở về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, Đạo hoa viết xong đơn thuốc, hương liệu đưa cho Vương Mãn Nhi: “Ngươi lập tức trở về Ninh Môn phủ một chuyến, cầm hai tờ đơn này đi tìm Kim quản sự của tiệm son phấn, bảo hắn dựa theo danh sách lấy đồ, sau đó đưa trở về cho ta.”
Bình thường, Đạo hoa sẽ cố ý để cho quản sự của các cửa hàng thu thập một ít hoặc quý báu, hoặc hiếm thấy, hoặc hương liệu cùng dược liệu khan hiếm, cách mỗi một đoạn thời gian các quản sự sẽ đưa đến cửa hàng son phấn để tiêu thụ.
Vương Mãn Nhi nhận đơn thuốc rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc ăn điểm tâm, Tiêu Ngọc Dương và Đạo Hoa thấy tinh thần Cổ bà bà coi như không tệ, cũng yên tâm.
Trong lúc đó, Cổ bà bà mấy lần tỏ vẻ không cho phép Tiêu Ngọc Dương đi Bắc Cương, đều bị Cổ Kiên nhanh chóng chuyển hướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play