Xung quanh không chỉ có bọn họ, còn có người của tiêu cục, cùng với nhiều người ở các nơi khác.

Giờ phút này, hai tráng hán khí thế hung hăng đang lần lượt tra tìm, ngay cả xe ngựa của người khác cũng muốn xem xét.

Nhìn bộ dáng không tìm được người của bọn họ, Đạo Hoa buông màn xe xuống, lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Tiêu Giác Dương đánh giá một chút bên trong xe ngựa, căn bản không có chỗ giấu người, suy nghĩ một chút nói: “Nếu không, chúng ta vẫn là xuống xe đi, nếu bị bọn buôn người phát hiện, ta sợ bọn họ sẽ giận chó đánh mèo các ngươi.”

Người cứu bọn họ, già trẻ lớn bé, căn bản không phải là đối thủ của bọn buôn người.

Đạo Hoa trực tiếp phủ định: “Hiện tại xuống xe đã muộn, các ngươi đi một chút, bọn họ sẽ phát hiện.”

Nhan Văn Đào trong lòng căng thẳng, trán lấm tấm mồ hôi:

“Tổ mẫu nói, chỉ cần các ngươi không lên tiếng thì sẽ không có việc gì. Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng đi cùng tiêu cục, hai người kia không dám đối đầu với tiêu cục.”

Đạo Hoa lắc đầu:

“Người của tiêu cục chưa chắc sẽ quản chúng ta.”

Nói xong, Đạo Hoa lấy ra bao quần áo của nàng, lục lọi một chút, lấy ra hai bình sứ nhỏ.

Ánh mắt Tiêu Giác Dương lóe lên, lập tức liền nhìn thấy Đạo Hoa cầm bình sứ xuống xe ngựa, đi về phía người tiêu cục.

Khi thấy người tiêu cục nhận lấy bình sứ, Tiêu Giác Dương lập tức yên tâm.

Tần Ngũ nhìn bình sứ trong tay, lại nhìn Đạo Hoa tung tăng chạy về phía Nhan lão thái thái, trong lòng cảm thán.

Đứa trẻ nhà này ngược lại thông minh, lại biết chủ động hối lộ hắn!

Liếc mắt nhìn cửa xe ngựa đóng chặt của Đạo Hoa , Tần Ngũ phân phó một thanh niên bên cạnh:

“Tiểu Lục, ngươi qua đó xem xét, đừng để hai tráng hán kia làm loạn.”

Tần Tiểu Lục lập tức gật đầu, dẫn hai người đi đến bên cạnh xe ngựa của nhà Đạo Hoa.

Một lúc sau, bọn buôn người tới, Tần Tiểu Lục trực tiếp trừng mắt nhìn qua: “Làm gì, đây là khách nhân tiêu cục của ta, nhanh rời đi!”

Bọn buôn người nhìn nhìn xe ngựa, lại nhìn nhìn đám người Tần Tiểu Lục, có chút do dự, bất quá cân nhắc một hồi, vẫn xoay người rời đi, tiếp tục đến nơi khác điều tra.

“Tiểu Lục ca, ngươi thật sự quá lợi hại!”

Người vừa đi, Đạo Hoa lập tức sùng bái nhìn Tần Tiểu Lục.

Toàn bộ tiêu cục, cũng chỉ có hắn là tương đối có lòng đồng tình, đại khái là có liên quan đến việc hắn ra ngoài làm áp tiêu chưa lâu

Tần Tiểu Lục có chút ngượng ngùng, cười gãi gãi sau ót, lặng lẽ chỉ chỉ xe ngựa, thấp giọng nói:

“Mấy ngày gần đây người trên xe tốt nhất đừng để bọn họ đi ra, nhóm buôn người kia nói không chừng còn theo dõi một thời gian.”

Hai mắt Đạo Hoa lập tức mở to:

“Các ngươi, các ngươi biết trên xe ta có người ?”

Tần Tiểu Lục đắc ý ngửa đầu: “Xe ngựa của các ngươi vừa đuổi kịp tiêu đội, Ngũ ca của ta liền phát hiện.”

Gương mặt của Đạo Hoa có chút cứng ngắc, nàng ta tự nhận bọn họ đã làm rất cẩn thận, không nghĩ tới lại bị phát hiện!

Người cổ đại có phải quá lợi hại hay không?

Thấy sắc mặt nàng không đúng, Tần Tiểu Lục vội vàng an ủi: “Yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra.”

Đạo Hoa cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Tần Tiểu Lục khoát tay áo, biểu thị không cần để ý.

Sau đó, sau khi thu hoạch một bao thịt khô Nhan lão thái thái cho, Tần Tiểu Lục cười ha hả rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, cùng với người tiêu cục ở xa xa, Đạo Hoa ở trong lòng nhắc nhở chính mình, ngày sau nhất định không nên xem thường bất kỳ cổ nhân nào!

“Từ từ ăn, coi chừng nghẹn!"

“Còn có rất nhiều thịt khô và bánh bao, không cần gấp .”

“Đạo hoa, mau mau, đưa bình nước cho Tiêu Giác Dương và Nhị Cẩu Tử.”

Trong xe ngựa, Nhan lão thái thái đau lòng nhìn Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu đang nhét đồ ăn vào miệng, thỉnh thoảng lại phân phó Đạo Hoa lấy đồ.

“Bọn buôn người trời đánh, tâm địa đen thui, bỏ đói con người ta.”

“Nếu như bị người nhà bọn họ nhìn thấy, sẽ đau lòng bao nhiêu?”

“Chờ sau này trở về nhà, các ngươi cũng không thể chạy loạn, nhìn xem, chuyến này các ngươi đã chịu bao nhiêu đau khổ .”

Người lớn tuổi, dễ mềm lòng, Nhan lão thái thái cũng không ngoại lệ, sau khi tiêu cục đuổi bọn buôn người đi, an toàn đã được bảo đảm, nhìn dáng vẻ chật vật của Tiêu Giác Dương, Triệu Nhị Cẩu, lập tức liền đau lòng.

Đối với sự quan tâm của lão thái thái, Tiêu Giác Dương cùng Triệu Nhị Cẩu đều ngoan ngoãn đáp ứng, về phần nghe lọt vào tai bao nhiêu, cũng chỉ có bọn họ biết.

Dù sao thì Đạo Hoa và Nhan Văn Đào ở bên cạnh đang thất thần.

“Bang bang!"

“Còn có hai người các ngươi nữa, ngày sau nếu còn dám làm loạn, xem lão bà ta xử lý các ngươi như thế nào!”

Nhan lão thái thái gõ vào trán Nhan Văn Đào và Đạo Hoa mỗi người một cái

Nhan Văn Đào khiêm tốn nhận lấy.

Mà Đạo Hoa thì gào khóc kêu một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Nhan lão thái thái:

“Tổ mẫu, chúng con sai rồi, để người lo lắng, sau này cũng không dám nữa.”

Nhan lão thái thái trợn mắt nhìn tôn nữ nhà mình.

Gia hỏa này một tay bà nuôi lớn, trong bụng nàng có bao nhiêu quanh co, bà có thể không biết sao ?

Đừng nhìn hiện tại thái độ nhận sai rất tốt, bà dám cam đoan, nếu lần sau gặp phải chuyện tương tự, nên làm như thế nào thì nàng làm như thế đó.

“Ta không quản được ngươi, nhưng mà, cũng may qua hai ngày nữa sẽ tiến vào địa giới Trung Châu Phủ, ngày sau nha, chờ phụ mẫu ngươi tự mình thu thập ngươi đi.”

Nghe vậy, gương mặt của Đạo Hoa thoáng cái liền xụ xuống, cả người co quắp tựa vào vai Nhan Văn Đào.

Thấy vậy, Nhan lão thái thái hài lòng nở nụ cười.

Bên cạnh, Tiêu Giác Dương vừa ăn thịt khô, vừa lặng lẽ quan sát Nhan lão thái thái và Đạo Hoa tương tác.

Tên tiểu bạch kiểm này ở nhà rất được sủng ái nha.

Trước đó hắn còn nghĩ, mặc dù dáng dấp của người này không hợp ý hắn , nhưng lá gan cũng rất lớn, người cũng thông minh, hắn vẫn có thể miễn cưỡng thu hắn làm gã sai vặt, đặt ở trong thư phòng, hầu hạ bút mực.

Nhưng bây giờ nhìn từ thái độ của lão thái thái đối với hắn, cách này nhắm chừng không thể thực hiện được.

Nhà hắn tuy phú quý, nhưng người khác cũng chưa chắc nguyện ý để bảo bối trong nhà trở thành tùy tùng của hắn.

Ai, chỉ có thể tìm biện pháp khác trả lại ân cứu mạng.

Ý nghĩ này của hắn, Đạo Hoa cũng không biết, nếu biết được, khẳng định sẽ phun nước bọt đầy mặt hắn.

Nàng mạo hiểm cứu người, người này không nghĩ hồi báo còn chưa tính, lại còn muốn nàng làm người hầu , mặt sao lại lớn như vậy? Thiếu đòn !

Chạng vạng tối, đoàn xe dừng lại ở ven đường.

“Dân chạy nạn quá nhiều, dọc đường đi cửa lớn huyện thành đều đóng chặt, đêm nay lại phải ngủ ngoài trời.”

Nhan lão thái thái vén rèm xe lên, nhìn thoáng qua bên ngoài , vừa nói vừa thở dài

“Lão thái thái, lửa đã được nhóm xong, ngài xuống xe hít thở không khí đi."

Giọng nói của Tôn bá vang lên.

Nhan lão thái thái nhìn về phía Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu: “Ở trong xe nhịn hai ngày, các ngươi cũng đi xuống hít thở không khí đi.”

Tiêu Giác Dương không nói gì, gật đầu, Triệu Nhị Cẩu thì có chút khẩn trương:

“Chúng ta có thể đi xuống không?”

Đạo Hoa: “Chắc là được rồi, hai ngày nay cũng không thấy nhóm buôn người kia, hẳn là đã rời đi.”

Năm người xuống xe, cùng Tôn bá , Tôn mụ mọi người ngồi vây quanh đống lửa.

Cách đó không xa, người của tiêu cục nhìn thoáng qua phía bọn họ.

“Ai ya, đúng là giấu hai người rồi.”

“Hai tiểu tử kia lá gan thật đúng là lớn, dám cướp người từ trong tay bọn buôn người.”

“Ta hỏi thăm một chút, nhóm buôn người kia lần này tổn thất rất lớn, không chỉ có đầu của bà chủ bị đập nở hoa, đứa bé bị bắt chạy mất năm sáu người, chỉ bắt về ba người.”

Tần Tiểu Lục lập tức tiếp lời: “Đáng đời, ta đã sớm muốn đánh đám buôn người kia, hai tiểu tử kia làm rất tốt.”

“Phanh!"

Tần Ngũ vỗ lên đầu Tần Tiểu Lục: “Tốt cái gì mà tốt, bọn họ không bị bọn buôn người bắt được, nếu bị bắt, ngươi có nghĩ tới bọn họ sẽ có kết cục gì không?”

“Không chỉ hai tiểu tử kia, ngay cả tổ mẫu của bọn họ, lão bộc đều phải chết.”

“Chúng ta là áp tải hàng, đi ra ngoài, tối kỵ xen vào việc của người khác, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện không đâu vào đâu, chớ nói nhảm, còn sống trở về nhà, mới là chuyện quan trọng nhất.”

Tần Tiểu Lục nhìn Tần Ngũ, thầm nói:

“Vậy Ngũ ca, vì sao ngươi phải giúp bọn họ?”

Tần Ngũ trừng mắt nhìn hắn:

"Còn không phải là vì lão Tam bị thương sao." Hắn thử dùng bột cầm máu mà Đạo Hoa cho, cảm thấy hiệu quả đúng là rất tốt, lúc này mới đồng ý che chở cho bọn họ.

Bằng không, không có đủ lợi ích, hắn làm sao có thể lôi kéo một đám huynh đệ tùy tiện đắc tội với bọn buôn người lòng dạ độc ác.

Người xưa đã nói rất hay, không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm nhớ thương.

Đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng bọn họ phải áp tải hàng hóa trên đường đi nếu nhóm buôn người kia phân cao thấp với bọn họ, thỉnh thoảng tìm chút phiền toái cho bọn họ, bọn họ chưa chắc có thể ứng phó được.

Tần Tiểu Lục có chút không phục:

“Ngũ ca, ta cảm thấy ngươi nói không đúng lắm, đi ra ngoài không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”

Tần Ngũ lạnh lùng trừng mắt:

“Ngươi cảm thấy là giúp người, nhưng chưa chắc là giúp người thật. Hai tiểu tử kia nhìn như cứu những hài tử kia, nhưng thật sự là cứu sao? Bọn họ thật sự có thể trở lại bên cạnh phụ mẫu sao? Có thể bị lừa gạt bị bán lần nữa hay không? Có lẽ kết cục còn thảm hơn so với rơi vào trong tay bọn buôn người.”

“Được rồi, đều yên tĩnh chút cho ta, nghỉ ngơi cho tốt , rồi ngày mai tăng nhanh tốc độ lên đường .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play